Pages

Popular Posts

About

Được tạo bởi Blogger.

LATEST POSTS

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016
Khí phách anh hùng: Chương 1

Vũ Trọng

Chương 1: Gia tộc họ Vũ

Tôi nhận thấy rằng tôi là một đứa trẻ rất bình thường, vì tôi không có điểm yếu cũng không có điểm mạnh gì cả, lại xuất thân hèn mọn. Cha mẹ tôi cũng chỉ học hết lớp 12 rồi đi làm công nhân. 

Dù vậy nhưng cha mẹ tôi lại rất gia giáo và quản thúc tôi rất nghiêm. Thuở hàn vi, tôi cùng gia đình đã phải sống trong một hoàn rất cảnh khổ cực không có cơm để ăn. 

Cha mẹ tôi đã nhường cơm trắng cho hai anh em tôi ăn, còn cha mẹ đã ăn củ khoai củ sắn thay cơm. Trong ký ức của tôi về thời thơ ấu đó rất xúc động, nhưng tôi chỉ muốn kể vắn tắt một vài điều.

Khí phách anh hùng
Năm tôi lên bảy tuổi, hai anh em tôi về sống với ông bà nội. Cha mẹ tôi lên tàu vào miền Nam lập nghiệp. Cha tôi lúc bấy giờ vừa tròn 33 tuổi, quyết định đó của cha tôi thật hết sức táo bạo và quyết đoán. 

Tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng từ tính cách tích cực này của cha tôi. Cha tôi lúc mới vào Sài Gòn thì không có nhiều tiền để thuê trọ nên ngủ ở vỉa hè mấy đêm, cha may mắn được một quý nhân giúp đỡ cho ở trọ và xin việc cho cha tôi làm. Về sau quý nhân đó đã nhận cha tôi làm con nuôi.

Tôi ở với ông bà nội được hết một năm học thì cha mẹ đón hai anh em chúng tôi vào Sài Gòn. Cả gia đình chúng tôi phải đi ở trọ, mất khoảng 1 năm thì cha mẹ tôi lúc bấy giờ cũng đã dành dụm được một ít tiền và mua đất xây nhà. 

Từ đó cả gia đình chúng tôi bắt đầu dần ổn định cuộc sống, chúng tôi được học hành đầy đủ. Sau này khi tôi học xong bậc Cao Đẳng, cha tôi nhận thấy ở Việt Nam lúc này chưa thích hợp để tôi làm việc, tôi vẫn còn trẻ lại có tư duy nhạy bén nên cha tôi không muốn tôi tiếp tục tạm dừng việc học. 

Cha tôi nghĩ tôi cần phải đến một quốc gia khác để học tập nét văn minh, sự tiến bộ trong giáo dục của họ sẽ giúp con ông trở thành một tài năng xuất chúng khi trở về Việt Nam làm việc nhằm đưa quốc gia này thành cường quốc. 

Tôi nước mắt ngắn dài mếu máo không muốn rời xa gia đình, nhưng cha tôi nghiêm giọng động viên "Cả nhà sẽ trông cậy tất cả vào con. Cha đã qua nửa đời người nhưng mộng tưởng vẫn chưa thành. 

Cha rất kỳ vọng nơi con. Sau này con sẽ là rường cột của nước nhà, là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa cho mẹ con lúc cha vắng bóng. Dứt khoát lên con trai". Tôi quỳ lạy cha mẹ rồi lên đường ra sân bay đến Nhật Bản du học. 

Để có tiền cho tôi đi du học. Cha mẹ tôi đã phải thế chấp toàn bộ ngôi nhà với ngân hàng vẫn chẳng đủ, cha đã phải lấy uy tín của mình ra để hỏi mấy người anh em trong dòng họ cho mượn sổ đỏ để cha đi thế chấp với ngân hàng vay tiền mới đủ cho tôi đi du học.

Tôi học tập ở Nhật Bản được một năm thì ở nhà cha mẹ tôi bị công ty cho thôi việc. Công ty mà cha tôi làm việc bấy giờ làm ăn thua lỗ nên đã sang nhượng lại cho Hàn Quốc, việc thay đổi ban lãnh đạo đã khiến cha mẹ tôi bị mất việc do sự cắt giảm biên chế. 

Cha tôi tuổi cao lại bệnh đau lưng nên không thể làm việc nặng nhọc như thời trai trẻ được, kinh tế gia đình tôi khó khăn hơn. Tôi ở một vùng quê hẻo lánh của Nhật Bản nên tìm kiếm công ăn việc làm rất khó khăn, công việc của tôi cũng chỉ đủ sống mà chẳng có dư tiền để đi học. 

Dần dần tôi cũng chểnh mảng trong chuyện học hành và chỉ duy nhất lo nghĩ đến việc làm thêm. Kết thúc khóa học tại trường tiếng Nhật tôi xin phép thầy giáo cho tôi trở về nước để tôi phụ giúp kinh tế gia đình. 

Thầy cô rất quý mến tôi đã khuyên tôi ở lại tiếp tục việc học. Cha tôi ở nhà nhận được tin báo tôi sắp trở về nước đã u uất mà sinh bệnh thêm. Nhưng tôi nhận thấy được rõ ràng hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ thì chẳng có cách nào tốt hơn là trở về nước. 

Nếu tôi ở lại vận hạn gia đình khó lòng mà vượt qua, thậm chí sau này cha tôi sẽ mất sạch cả cơ nghiệp gia đình. Tôi trở về, việc đó khiến cha mẹ tôi phải bán nhà để trả nợ. 

Cả gia đình chúng tôi trở về quê sinh sống, sau khi bán nhà cha mẹ tôi trả nợ thì cũng đủ, thế nhưng cha tôi đã gần hai mươi năm xa quê làm ăn, nay trở về xây nhà thì cũng không thể để mất thanh danh của cha được. 

Cha tôi đã quyết định mặc lòng cho nợ nần bao nhiêu thì cũng quyết xây dựng một căn nhà đàng hoàng khang trang hai lầu để cho tôi ở sau này. Còn nợ nần thì cả gia đình sẽ đi làm thuê khoảng ba năm sẽ trả hết nợ. Đó cũng chính là khoản nợ xấu mà tôi đang tháo gỡ cho gia đình mình.

Cách đây một năm về trước, tôi có dịp ra Hà Nội và đã tình cờ quen biết một người con gái hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau và cảm thấy thật tâm đầu ý hợp. Tôi đã đem lòng yêu cô ấy. 

Tôi không vì chuyện tình cảm này mà đổi lấy công danh hay tiền bạc, nên yêu thì vẫn yêu còn chuyện sản nghiệp gia đình tôi thì tự mình tôi sẽ gánh vác. Tôi từ chối sự giúp đỡ của cô ấy, điều đó khiến cô ấy bị tổn thương đến lòng tự trọng và rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn. 

Nhân sự đó mà một người bạn của tôi đã lợi dụng cơ hội này nhằm được ở bên cạnh người tôi yêu và nảy sinh tình ý. Khi đó sự nghiệp của tôi cũng đang gặp khó khăn, tôi cũng không để bụng đến việc này vì mải lo công việc, nhưng càng ngày cậu ta đã không coi tôi ra gì, bày tỏ tình yêu một cách lộ liễu với thiên hạ khiến tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa. 

Tôi căm tức đầy lửa hận trong lòng mà chẳng biết tỏ bày cùng ai, nhưng quyết tâm sẽ có ngày tôi phải báo mối thù này cho bằng được. Tôi tương kế tựu kế, dùng Mỹ Nhân Kế để đẩy người tôi yêu về với anh ta, tôi nói với cô ấy rằng "em hãy làm cho Trịnh Tùng yêu em đến si mê điên dại, để rồi nó sẽ vung hết tiền cùng em vi vu du lịch, tiệc tùng. 

Nó càng bày tỏ tình yêu với em công khai thì sau này không lấy được em nó càng mất hết danh dự và trở nên lố bịch. Những người yêu nó thật lòng thì nó sẽ tự làm cho bạc để xa lìa. 


Cho đến khi nó nợ nần chồng chất thì nó sẽ lao vào con đường kinh doanh để tìm kiếm tơ lụa, tự nó sẽ giết chính nó trên thương trường ". Xong rồi tôi với cô ấy chia tay, nhưng tình của tôi dành cho cô ấy rất nhiều và luôn đong đầy theo năm tháng. Tôi vẫn kìm nén lòng mình và chờ đợi cái ngày mà anh ta sẽ đại bại.

 Lòng nung nấu muốn phục thù rửa hận đã qua lâu mà chưa thấy kết quả gì. Giây phút thật vô tình, tôi nhìn thấy anh ta tay trong tay với người tôi yêu đã khiến nỗi u uất trong lòng tôi thành nộ khí, tôi bệnh cả tuần liền chẳng ăn uống gì nổi, anh ta cố tình làm như vậy để khiến trái tim tôi tan nát thương tổn. 

Tôi vừa buồn nhục ôm mối hận của Bắc Vương mà cũng sáng suốt như Vũ Trọng thì liền ngồi bật dậy cười sảng khoái như thấy được cơ hội nghìn thu trời ban, nhân sự đó tôi mới dùng kế "Giả Điên" để hòng qua mặt được Trịnh Tùng. Tôi đã mắng chửi gia đình cô ấy với lời lẽ rất khó nghe. 

Điều đó càng làm cho kẻ địch của tôi khoái chí và làm cô ấy trở nên xa lìa tôi. Cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý mà ở bên cạnh anh ta, làm cho anh ta càng tin tưởng vào tình yêu thật vĩ đại này. Anh ta sẽ cười nhạo tôi và đi nói xấu tôi với tất cả bạn bè của anh ý nhằm làm tôi mất hết danh dự, không đáng mặt đàn ông, như kẻ đàn bà núp dưới đũng quần phụ nữ. 

Người yêu tôi sẽ sỉ nhục tôi, nhưng tôi đã nhẫn nhục được đến giây phút đó rồi thì tuyệt nhiên đến chết tôi cũng chẳng hé môi để lộ kế sách dụng binh của mình cho địch thủ biết. Tôi chỉ sợ mình vì thương tâm quá đỗi mà chẳng còn chờ được ngày tận mắt chứng kiến kẻ thù lâm vào cảnh đại bại, phá sản nợ nần.

Tình giả cũng từ đó sẽ biến thành tình thật mà cô ấy cũng sẽ chẳng hề hay biết, tôi cũng biết rằng cô ấy sẽ thất tiết với anh ta từ đây. 

Nhưng tôi sẽ không vì lời nói của anh ta sau này mà làm tổn thương đến cô ấy mà trái lại tôi càng yêu thương cô ấy nhiều thêm, bởi chẳng có mấy người con gái nào mà chấp nhận hy sinh bản thân để rửa thù báo nhục cho người họ yêu. 

Cũng chẳng phải nhà binh pháp thạo dùng binh thì chẳng dám dùng Mỹ Nhân Kế để đối phó với kẻ địch lớn nhất của mình, lỡ may thù chẳng báo được mà người yêu cũng đánh mất thì dầu về đến suối vàng đâu còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông.

Quả nhiên ông trời có mắt, ông trời đã cho tôi một cơ hội để báo thù rửa mối hận năm xưa với Trịnh Tùng. 

Theo như lời một số người tâm phúc của tôi trước đây cho biết thì vào dịp tết trung thu, Trịnh Tùng sẽ nghỉ việc ở Công ty Duy Tân để đi bán bánh chưng, bán Bảo hiểm nhân thọ nhằm kiếm tiền mua nhà, mua xe để rước người tôi yêu về làm vợ. Anh ta sẽ bỏ căn nhà nhỏ thân yêu của mình ở Đồng Ca để ở riêng.

Tôi mừng thầm trong bụng vì lần này anh ta đã tự hại chính anh ta rồi. Tôi vốn rất hiểu văn hóa người miền Nam. 

Vào ngày trung thu người miền Nam họ không mua bánh chưng để cùng gia đình thưởng thức hương vị tết trung thu với gia đình như người xứ Bắc. Nên việc bán được chiếc bánh chưng vào ngày trung thu là điều hết sức khó khăn.

Nên sẽ chỉ có bạn bè của anh ta mới mua bánh chưng ủng hộ anh ta chứ chẳng ai khác nữa cả. Bạn của anh ta chủ yếu là giới văn nghệ sĩ thì việc bán mua sẽ không quen có khi lại thấy mình đang bị lợi dụng về tình cảm để làm ăn.

Anh ta lại là một người có quá nhiều cảm xúc và tâm hồn mơ mộng nên anh ta sẽ mắc rất nhiều sai lầm trong thương trường cho xem, anh ta càng vay mượn làm ăn thì anh ta càng thua lỗ nặng nề hơn bởi tính cách của anh ta không phù hợp để trở thành một doanh nhân.

Tôi nhận thấy những công việc mà anh ta làm đều chỉ mang tính chất tạm thời, không ổn định, không lương. Tôi được biết anh ta hiện vẫn đang còn nợ ngân hàng một khoản tiền lớn từ việc xuất bản tập sách, mua sắm trang thiết bị công nghệ để phục vụ cho việc biểu diễn. 

Anh ta hoàn toàn không có một chỗ dựa nào vững chắc về tiềm lực kinh tế cả. Anh ta lại là một con người có tính cố chấp, làm việc theo cảm xúc, điều đó chỉ phù hợp với việc làm một nhà thơ, nhạc sĩ chứ kinh doanh thì chết chắc.

Vốn dĩ 5 năm qua anh ta có thể lạc quan yêu đời mà sống bởi anh ta sống an phận làm một nhà thơ, nhạc sĩ chẳng quan tâm đến tiền bạc. Nay bỏ thơ, nhạc để đi làm kinh tế thì tâm hồn sẽ chai sạn đi mất, mới thấy kinh tế chẳng dễ dàng gì nên sẽ sinh ra tiêu cực. Anh ta có hối hận muốn quay về cuộc sống ngày xưa thì đã muộn mất rồi.

Trịnh Tùng đã quá mạo hiểm khi lao vào thương trường để làm ăn lúc này. Việc hàng tháng, hàng quý ngân hàng sẽ gõ cửa đòi nợ anh ta là điều trước mắt có thể thấy rõ. Tiền nhà trọ, ăn uống hàng tháng khi anh ta ra ở riêng cũng đã hơn 2 triệu đồng mỗi tháng. 

Tiền điện thoại, xăng xe, ăn uống với khách hàng đó là những khoản chi phí mà anh ta bắt buộc phải chi dùng. Tất cả những khoản chi phí này cần phải có một đòn bẩy kinh tế mới giúp anh ta được.

Con người ta thường chết vì lòng sĩ diện. Khi bạn chưa làm được gì thì đừng vội vàng khoe mẽ với xã hội để rồi tự đẩy mình lên đỉnh núi cao mà không biết rằng phía trước mặt một bước chân là tới suối vàng.

Tôi nhận thấy thời cơ đã đến rồi. Đến lúc tôi phải cho anh ta được nếm mùi vị của đau khổ ái tình là gì, nếm cái cảm giác mà chính anh ta đã gây ra cho tôi năm xưa. Sự căm phẫn mà anh ta dành cho tôi hôm nay cũng chính là nỗi căm phẫn ngày trước tôi vì anh ta mà phải nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng, còn anh ta thì vẫn mỉm cười! 

Tôi nhìn anh ta với người con gái tôi yêu thương mà nước mắt rơi nghẹn uất trong lòng. Tôi với Trịnh Tùng đối diện nhau qua màn hình máy vi tính. Tôi xem anh ta là kẻ thù không đội trời chung. Tôi phải báo mối huyết hải thâm thù này!!!

Tôi sẽ viết thư này để gửi đến người tôi yêu. Và bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy để cả thế giới được biết tôi yêu cô ấy đến dường nào.

"Quỳnh Chi em ơi! Từ độ anh xa em đến nay đã mấy mùa trăng vằng vặc trôi qua. Đêm nào anh cũng lo lắng cho sự an nguy của em. Cảm ơn em đã giúp anh báo được mối thâm thù huyết hận này! 

Em đã vì anh mà chịu nhiều khổ ải, tủi hờn. Anh chẳng biết kiếp này phải báo đáp cho em thế nào mới thỏa đáng. Anh cũng chẳng rõ nửa năm xa cách em, chẳng biết trong trái tim em còn giữ trọn tình anh hay đã phai nhạt rồi. 

Nay công việc phục thù cũng đã xong, anh để cho em tự lựa chọn con đường em đi. Nếu như em còn tình cảm với anh thì em có thể trở về bên anh và mình cùng xây đắp hạnh phúc ngày mai. Anh vẫn dang rộng vòng tay để ôm em vào lòng như những thuở yêu ban đầu. Anh yêu em và nhớ em rất nhiều! 

Nay Trịnh Tùng cũng đã biết em làm gián điệp do anh phái tới thì nó sẽ chẳng để em được yên ổn. Bạn bè của nó cũng đã biết rõ việc này nên em chẳng thể kết giao lại được nữa. Anh khuyên em hãy mau mắn rời xa để tránh sự phiền nhiễu. 

Anh thì vẫn chờ đợi em ở nơi bí mật ngày xưa chúng mình hẹn hò tay trong tay. Anh sẽ trao em nụ hôn thật nồng nàn và ở bên cạnh em bù đắp những tháng ngày mà hai ta xa cách cho thỏa tình đắm say. Anh muốn được nghe hơi thở của em dồn dập trong vòng tay của anh thuở nào! Yêu em và mong em sẽ trở lại nơi ấy!"

Khi Trịnh Tùng nhận được lá thư này, anh ta đã phận nộ ghê gớm, mắng chửi tôi cho hả dạ hờn căm. Tôi vẫn chẳng hề nao núng, tiếp tục bút chiến với anh ta trên văn đàn theo dòng chảy cảm xúc cuồn cuộn của Trịnh Tùng. 

Với hùng tài thao lược của mình lại thêm giỏi dùng binh pháp nên tôi đã khiến cho Trịnh Tùng phải chuốc lấy thất bại thảm hại nặng nề, đồng thời uy danh chấn bốn biển và đưa được người tôi yêu quay về bên cạnh tôi như thuở nào.

Mặc dù bạn bè của Trịnh Tùng đến gần 3 nghìn người, còn tôi chỉ đơn thương độc mã chiến đấu, dưới trướng chỉ có hai trăm bạn bè. Tôi lập ra Nam Vương, Đông Vương, Trung Vương, Tây Vương trên mạng xã hội để tiếp tục chiêu binh mãi mã. 

Không kể già trẻ, nam nữ tôi đều thu nạp nhằm mở rộng thế lực của mình trên mạng xã hội để cùng Trịnh Tùng phân chia thiên hạ, báo mối quốc nhục năm nào. Nam Vương cải trang thành thiếu nữ xinh đẹp, đa cảm và làm nghề Tư Vấn Tâm Lý. 

Đông Vương cải trang thành phụ nữ trung niên và làm nghề giáo viên. Trung Vương cải trang thành công tử nhà giàu, điển trai và thích tìm hiểu về văn hóa Nhật Bản. Tây Vương cải trang thành sinh viên xinh đẹp và yêu thích ca hát. 

Ngoài ra còn một tên mật thám bí danh tôi dùng để trà trộn vào hàng ngũ bạn bè của Trịnh Tùng nhằm nắm rõ tình hình tin tức của đối phương hòng tìm cách đối địch. Nhờ nắm được chỗ cốt yếu của địch thủ mà tôi đã đánh bại địch thủ của mình liên tiếp nhiều phen. Người giỏi dùng binh pháp thì chẳng cậy thắng trận nhờ quân ít hay nhiều, chỉ dựa vào kế sách hay mà chiến thắng kẻ thù.

Tôi nhận thấy 3 nghìn người bạn của Trịnh Tùng tuy đông, hợp sức lại thì lớn lắm. Nhưng mỗi người đều có cái đầu riêng của họ nên Trịnh Tùng chẳng thể sai khiển. Vì vậy tôi đã khéo léo tấn công Trịnh Tùng về đường tình cảm trước tiên, chính điều đó khiến Trịnh Tùng không thể nào có được tinh thần đoàn kết của bạn bè để chống lại tôi. 

Bởi xưa nay vì ái tình mà gây nên thù oán cá nhân thì chẳng ai trợ giúp cho cả. Trịnh Tùng đã kêu gọi khản giọng với mọi người là đừng kết bạn với tôi nữa nhưng đã chẳng thể nào ngăn cản được thì liền căm phẫn quay sang tôi mà dọa nạt, mắng chửi. 

Tôi thấy Trịnh Tùng đau khổ, tuyệt vọng nhưng chiến tranh chẳng có chỗ cho lòng xót thương đâu. Đau khổ chừng ấy thì có cam gì mà khóc so với suốt 3 tháng ròng rã tôi phải nghiến răng chịu đựng đau khổ vì hắn.

Khi tôi trở lại văn đàn để bút chiến với Trịnh Tùng. Bấy giờ nhiều người đã nhắn tin, gọi điện hỏi chuyện tôi nhưng tôi tuyệt nhiên giữ im lặng không trả lời. Chính vì vậy chẳng ai có thể biết rõ được con người ngày nay của tôi đã đổi khác nhiêu phần. 

Quỳnh Chi cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ của tôi đâu. Đầu tiên tôi sai Đông Vương bình luận thơ của bạn bè Trịnh Tùng để Trịnh Tùng tin rằng Đông Vương là người rất yêu thơ nên Trịnh Tùng sẽ kết bạn với Đông Vương, nhân đó mà nắm rõ được tình hình tin tức của Trịnh Tùng từ trước đến nay để viết bài công kích Trịnh Tùng. 

Tôi vận dụng binh pháp cổ xưa sử dụng kế "Phao Chuyên Dẫn Ngọc" để gửi mấy bài viết nháp lên mạng nhằm kể tội Trịnh Trùng trước mặt dân chúng. Lại sai Đông Vương thông tin cho Trịnh Tùng hay bức thư tình của tôi gửi cho Quỳnh Chi để làm Kế Phản Gián khiến nội bộ Trịnh Tùng bất hòa với nhau. 

Điều đó đã khiến Trịnh Tùng phẫn nộ ghê gớm, giữa Trịnh Tùng, Quỳnh Chi ... nảy ra mâu thuẫn buộc các vị học sĩ phải lên tiếng bào chữa cải chính cho Trịnh Tùng. Quỳnh Chi thì lòng mâu thuẫn chẳng biết đứng về phe nào, chẳng biết nên giúp người xưa hay người nay, điều đó càng làm Trịnh Tùng thêm rối loạn tinh thần. 

Tiếp đó lại sai Đông Vương bình luận trên chính bài viết của tôi nhằm dẫn đường cho độc giả tìm đến nhà Trịnh Tùng, điều đó gây nên sức ép tâm lý vô hình khiến Trịnh Tùng ngộp thở. Khi tôi dấu mặt chẳng đề tên nên chẳng ai có thể biết, Trịnh Tùng căm tức mà nói tên tôi ra trước mặt bạn bè. 

Vô hình chung ai cũng hiểu ra lời thanh minh của Trịnh Tùng trước mặt thiên hạ là giả dối, bởi chẳng phải giả dối thì làm sao lại biết tôi là kẻ chủ mưu đứng đằng sau trong khi trên mạng xã hội tôi chẳng để lại một dấu tích gì. 

Đây là một cái tát vào mặt Trịnh Tùng khiến bạn bè của Trịnh Tùng hiểu ra sự thật, chỉ có Trịnh Tùng và phe cánh thân cận của mình vẫn còn mê muội đó thôi.

Tôi lại bày ra thuật tướng số để mê hoặc lung lạc bạn bè của Trịnh Tùng, còn khiến cho một học giả có tiếng bên phe cánh Trịnh Tùng tin rằng tôi giả thần giả quỷ để lừa bịp họ thì bậc học giả ấy càng ra sức mắng chửi tôi không tiếc sĩ diện của mình. 

Còn bạn bè của Trịnh Tùng thì chẳng rõ thực hư cũng quay lại nhìn tướng mạo của Trịnh Tùng để đối chiếu soi xét, điều này đã khiến cho hàng ngũ bạn bè của Trịnh Tùng tự ngờ vực lẫn nhau. Tưởng rằng tôi đã chịu thua nhưng tôi lại dùng nhân nghĩa để chiến thắng kẻ địch hung hãn. 

Tôi nói điều phải quấy cả về tình và về lý khiến bàn dân thiên hạ phải khâm phục, vị học giả ấy đành phải ngậm miệng chẳng nói được lời nào, vô hình chung lại còn bị mất hết cả thanh danh phẩm giá cao quý của mình. 

Vị học giả ấy cho rằng thiên hạ đều đứng về phía vị học giả ấy, coi như lời mắng chửi tôi là thỏa lòng. Kỳ thực thật là mê muội lại hồ đồ hết sức. Lại chẳng biết trong số 3 nghìn bạn bè của Trịnh Tùng đủ mọi tầng lớp, họ đều là người tri thức cả, vậy nên họ sẽ tự nhận biết được điều phải quấy chứ.

Mặc khác tôi lại dùng kế "Thuyền Cỏ Mượn Tên" của Gia Cát Lượng để kéo thế lực từ bên ngoài đổ về trang nhà tôi. Chiếc thuyền của tôi mang tên "Cầu Hôn" chở bài viết của tôi với mục đích đi tìm ý trung nhân của đời mình, để hình ảnh của tôi trên con thuyền đó. 

Tôi chia sẻ đến 44 nhóm mua bán, rao vặt trên mạng và nhờ họ tìm giúp người tôi yêu. Mỗi nhóm đến hàng trăm nghìn thành viên, điều đó đã khiến tên tuổi của tôi càng lan xa khó mà kiềm soát, khiến ai ai cũng đều biết đến khuôn mặt của tôi cả. 

Đồng thời cũng chẳng rõ trong số ấy có bao nhiêu người đã ghé thăm trang nhà của tôi mà đọc toàn bộ các bài viết từ đầu đến cuối. Vị học giả kia lại chẳng biết rằng người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng. 

Mọi chuyện quá rõ ràng rồi, trong cách đối nhân xử thế giao thiệp với mọi người tôi chẳng bạc, vây cớ sao họ bạo tàn hung hăng. Vị học giả ấy cũng nổi tiếng theo tôi theo cách mà học giả ấy đã cư xử với tôi. 

Quỳnh Chi thì chính thức rút chân khỏi mạng xã hội để tránh bị cư dân mạng truy tìm, vị học giả kia chẳng nói năng chi cũng phải xóa hết những bài viết có nguy hại đến gia đình mình. Trịnh Tùng, Quỳnh Chi, vị học sĩ tài danh ba người họ tôi dụng binh khiến ai nấy phải lo cho thân mình tìm cách tháo chạy thì chẳng ai hơi sức đâu giúp được nhau nữa. 

Kết cục Trịnh Tùng bị bỏ rơi và sau mười lăm ngày đêm miệt mài bút chiến đến khi băng đảng xã hội đen Nhật Bản hack trang nhà tôi thì cuộc chiến mới chấm dứt.

Trong cuộc chiến với Trịnh Tùng tôi đã giành thắng lợi tuyệt đối. Tôi đã tiêu hủy toàn bộ số tiền kiếm được từ việc bán bánh chưng cực khổ dịp tết trung thu này của Trịnh Tùng để kéo Trịnh Tùng vào cuộc chiến tình cảm của tôi bày ra. 

Việc học hành của Trịnh Tùng bị bỏ bê. Không những vậy, tôi và người yêu cũ đã quay về tái hợp bên nhau càng thêm phần mặn nồng hơn trước. Nhờ ở bên cạnh Trịnh Tùng mà cô ấy đã ăn diện, điểm trang nên lại càng xinh đẹp nhiều hơn. 

Còn từ nay sẽ chẳng có lời nói của ai mà có thể phá vỡ đi cuộc tình duyên này của tôi. Tôi phải cảm ơn Trịnh Tùng mới phải vì anh ta đã cho tôi hiểu ra rằng đến sau cùng Quỳnh Chi cũng vẫn là áp trại phu nhân đẹp nhất trong lòng tôi.

"Quỳnh Chi à .. Em đồng ý làm áp trại phu nhân của anh nhé ?!

Rồi cả thế giới này sẽ sớm biết đến tình yêu thiên trường địa cửu của anh dành cho em ngay thôi!"

NHÌN LẠI CHÍNH MÌNH VÀ THAY ĐỔI HÀNH VI

1. Tôi nghĩ ở nhà mà cũng chẳng được an, cha mẹ luôn mang đến một sự phiền toái. Tôi đau khổ quá và muốn đi đâu đó thật xa mãi mãi không trở về. 

Khi đến một nơi thật xa, tôi làm việc cho một người chủ khác, tôi lại cảm thấy khó chịu khi người chủ đấy sai bảo, quát mắng tôi. Tôi lại nghỉ việc để tìm một công việc khác với người chủ mới hoặc muốn trở về nhà. 

Nếu tôi chịu đựng tôi dần trở nên nhút nhát. Nếu tôi phản kháng, bày tỏ ý kiến chống đối thì tôi bị đuổi việc. Vì vậy tôi đã nghĩ cha mẹ, người chủ thuê tôi làm việc luôn Đúng. Và tôi quay lại .. tiếp tục .. tiếp tục làm việc để đạt được mục tiêu của mình.

2. Tôi cứ suy nghĩ mãi là nên hay không nên đưa tên tuổi cô ấy vào sách này. Tôi nửa muốn đưa cô ấy vào sách này vì tôi muốn cô ấy là người trân quý, tôi nửa không muốn vì tôi sợ cô ấy lại cho rằng tôi si mê cô ấy quá mà tỏ ra tự mãn phủ nhận tình cảm của cô ấy dành cho tôi. 

Nếu cuốn sách của tôi không có tên của cô ấy thì cô ấy chắc sẽ rất buồn và thất vọng vì tôi, bởi tôi ham sự nổi tiếng mà quên cả sự đóng góp của cô ấy bao tháng ngày. Cô ấy sẽ nghĩ rằng trong tim tôi cô ấy chẳng có chỗ đứng nào cả.

Sưu tầm

0 nhận xét: