Popular Posts
-
Văn học Việt Nam trước năm 1975 là một nền văn học mang xu hướng chiến tranh nhân dân với những câu chuyện ngợi ca tinh thần chiến đầu và l...
-
Bài văn miêu tả cây phượng trong sân trường em Ở sân trường em trống rất nhiều cây bóng mát, nào là cây bàng, cây đa.Nhưng đối với em ...
-
Đề bài: Viết đoạn văn ngắn tả về cô giáo của em Viết đoạn văn ngắn tả về cô giáo “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây Có danh có vọng nhớ t...
-
Đề bài : Em hãy tả con mèo nhà em nuôi Bài làm : Tả con mèo Mỗi khi đi học về là em lại nghe thấy tiếng “meo, meo” mừng rỡ củ...
-
Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước ...
-
À ơi... Con ơi muốn nên thân người Lắng tai nghe lấy những lời mẹ ru... Văn học dân gian đã được truyền miệng như thế đấy, tất cả t...
-
SỰ TÍCH CÁ HE Nguyễn Đổng Chí Ngày xưa có một nhà sư trẻ tuổi rất ngoan đạo. Sau hơn ba mươi năm khổ công tu luyện, sư thuộc lòng...
-
Ngày xưa, có một người nhà quê rất hiền lành lấy phải một người vợ độc ác. Nhà còn một mẹ già, bà cụ lại khắc khổ lắm điều thành hai bên mẹ...
-
*** Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi. Của ong bướm này đây...
-
Thật lạ là, một đứa tư duy logic như mình lại muốn trở thành một nhà văn. Mình không biết mình có năng khiếu văn chương hay không, nhưng nh...
About
Blog Archive
Được tạo bởi Blogger.
Giới thiệu về tôi
LATEST POSTS
-
Bài văn miêu tả cây phượng trong sân trường em Ở sân trường em trống rất nhiều cây bóng mát, nào là cây bàng, cây đa.Nhưng đối với em ...
-
Đề bài: Viết đoạn văn ngắn tả về cô giáo của em Viết đoạn văn ngắn tả về cô giáo “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây Có danh có vọng nhớ t...
-
Đề bài : Em hãy tả con mèo nhà em nuôi Bài làm : Tả con mèo Mỗi khi đi học về là em lại nghe thấy tiếng “meo, meo” mừng rỡ củ...
-
Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước ...
-
Thật lạ là, một đứa tư duy logic như mình lại muốn trở thành một nhà văn. Mình không biết mình có năng khiếu văn chương hay không, nhưng nh...
Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017
Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.
Mình và em trai hơn nhau 3 tuổi, khoảng cách không quá gần mà chũng chẳng quá xa, không đủ để biết nhường nhịn nhau.
Từ khi được sinh ra, lũ trẻ con nhà mình (con nhà cô, chú, bác ruột) sàn sàn tuổi nhau đều tôn vinh nó (em trai mình) làm đại ca. Và nó có quyền sinh quyền sát. Nó phân chia giai cấp cho từng đứa một, đứa nào nó quý sẽ được phong hàm đại ca 2 (đại ca 1 là nó), và tiếp sau.
Tình thương chị em |
Đáng buồn thay, mình luôn là đứa bị nó ghét vì hay tranh chấp đồ ăn với nó nên toàn bị cho là lính bét. Lính bét sẽ phải làm mọi việc đại ca 1, 2.. sai bảo và chịu sự trừng phạt vô cớ nếu chúng không vui.
Thỉnh thoảng mình làm được việc tốt, được thăng hạng thì mình rất vui nhưng niềm vui chẳng tày gang, chỉ đựơc vài tiếng là nó lại cho mình xuống bét. Mình ức lắm.
Hai chị em gần tuổi nhau nên rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là nó lại dọa bỏ nhà ra đi. Mình khóc hết nước mắt van nài nó không đi.
Có 1 vài lần nó khoan dung độ lượng ở lại, nhưng cũng chó vài lần nó cứ chạy. Mình vừa đuổi theo vừa khóc, vừa hét lên :" em ơi, về đi, đừng đi nữa". Có lần chạy mấy km, mình không đuổi được nữa, đứng giữa đồng khóc tu tu giữa trời nắng gắng. Mình ức lắm.
Nó là đứa hay trêu mình để mình mắng nó, rồi nó lợi dụng cơ hội, giãy nảy lên và mẹ mình lại mắng mình không biết nhường em.
Mình vẫn thường gọi nó Chí Phèo rạch mặt chả thèm dây. Nhưng chỉ được vài phút là lại chí chóe, mình lại bị nó đánh và lại bị mẹ mắng. Mình ức lắm.
Bọn trẻ con nhà mình hay có thú vui là trốn bố mẹ đi câu cá, hoặc trèo lên cây ngủ trưa. Lần ấy, cả bọn đang vắt vẻo trên cây, mỗi đứa một cành rồi mà nó bắt mình xuống dưới đất, không cho mình nằm trên cây.
Ức quá, mình bảo: "tao không phải chị em với mày, mày là đồ con rơi". Nó cũng không phải loại vừa, nó cãi lại: "chị mới là đồ con rơi, mẹ bảo em thế". Không hiểu lúc ấy thế nào, mình òa lên khóc: "tao không phải con rơi, có mày ấy" và mình lủi thủi vào trong nhà. Mình ức lắm.
Năm nó học lớp 8, game online bắt đầu thịnh hành, nó cũng mê mẩn. Bố mua một con lợn nhựa về, bảo 3 bố con sẽ tiết kiệm tiền để dành tới tết mua quần áo. Mình hào hứng lắm, bao nhiêu tiền mừng tuổi để hết vào lợn, mỗi ngày bố đi làm về đều bớt lại chút ít để nuôi lợn.
Sau 1 tháng, mình mang con lợn ra ngắm nghía thì phát hiện ra dưới bụng bị rạch 1 đường, mình òa khóc nức nở khi phát hiện tiền trong lợn đã biến mất. Sau một hồi điều tra, thằng em đã nhận tội.
Nó lấy tiền đi chơi game. Lúc ấy mình ức lắm nhưng thương cũng không kém. Giọt nước mắt mình chảy ra không phải vì tiếc tiền mà là vì nó đã hỏng người.
Lên cấp 3, nó đã biết và ý thức được mình làm nên nó đã chăm học và đỗ 1 trường đại học, nhưng ra trường chật vật mãi không xin được việc.
Mình đã khuyên rất nhiều lần, cứng có, mềm có về việc nó cần phải đi học tiếng anh. Nhưng nó không đi học, xin đi làm công nhân trong thời gian chờ xin việc. Tranh thủ mấy ngày tết nó đi kiếm tiền, về chân sưng to như 2 cái cột đình xong bị quỵt tiền lương.
Hè thì đi làm thời vụ cho công ty bánh kẹo gần nhà. Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.
Sau bao nhiêu năm, mình nhận ra rằng, mọi điều tốt đẹp mình đều được hưởng, còn nó, mọi việc đều không suôn sẻ.
Từ bé, mọi việc mình được trải thảm dưới chân, luôn được học lớp chọn, không đỗ thì được bố mẹ xin cho, đại học ở nhà bác được lo lắng mọi việc, chưa ra trường có sẵn việc làm và cứ thế mình sống.
Mình đã lấy hết may mắn của nó nên cảm thấy tội lỗi. Đi đâu, làm gì mình đều mong muốn mua cái tốt nhất cho nó. Mình đã từng nghĩ, mình có thể hi sinh nghỉ ở nhà để nhường công việc này cho nó nhưng không được.
Thế đấy, tình cảm chị em là thứ thiêng liêng. Cho dù chúng ta đã từng ghét nhau, đánh nhau một sống một còn nhưng trong thâm tâm mỗi người, vẫn tồn tại một tình thương.
Nhưng chưa bao giờ mình và nó ngừng cãi cọ, xích mích. Không phải xích mích vì giành ăn, giành chơi, mà xích mích bởi tình thương. Thương nó rất nhiều.
Sưu tầm
Truyện ngắn về gia đình: Chuyện vườn rau
"Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng"
Câu nói ấy đã được "Mẹ" anh kể cho nghe từ bé, từ tấm cám đến công chúa Lọ Lem....Thấm nhuần vào tư tưởng của anh, anh đã thấy ghét những bà dì ghẻ. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước được điều gì, điều đó lại xảy đến với anh, khiến anh ân hận trong muộn màng và nước mắt.
Ngày xửa ngày xưa! Không, có lẽ là ngày nảy ngày nay....tại một vùng quê yên ả nọ có hai vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc. Hai vợ chồng họ quanh quẩn với những luống ra trước nhà, chồng chăm ra, vợ đem bán. Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi trong bình yên nhưng họ chợt nhận ra họ thiếu một cái gì đó.
Chuyện vườn rau |
À, thiếu một tiếng khóc trẻ thơ. Nhưng trớ trêu thay, ông trời luôn trêu đùa số phận của họ, người vợ mắc bệnh và mãi mãi không thể có con, người chồng chán nản và đi tìm hạnh phúc mới, để lại người vợ bơ vơ một mình vẫn hằng ngày cặm cụi quanh vườn rau, những cây rau vẫn xanh, vẫn tốt dù thiếu di bóng dáng người chồng.
Thời gian vẫn thấm thoát trôi, người vợ vẫn hằng ngày mong chờ người chồng trong vô vọng! Rồi một đêm nọ, người chồng trở về mái nhà xưa, trên tay ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Người chồng nói đó là đứa con của ông và người phụ nữ khác, vì khó đẻ nên người phụ nữ ấy đã qua đời. đứa trẻ đó chính là Anh. Người vợ vừa vui vừa buồn, vui vì trong nhà nay đã có tiếng khóc trẻ con, nay đã có hơi ấm của người đàn ông, buồn vì một số phận của người phụ nữ kia không được may mắn.
Nhưng một lần nữa, ông trời lại trêu ngươi số phận người vợ, người chồng đã bỏ đi theo người phụ nữ kia. Người vợ lại một mình cặm cụi với vườn rau nuôi dưỡng đứa con riêng của chồng và người phụ nữ kia.
Năm tháng dần trôi, anh đã lớn nhưng một câu hỏi luôn thường trực trong anh về hai ngôi mộ nằm trước vườn rau nhà mình. Mỗi lần hỏi, mẹ anh chỉ trả lời cho qua loa....Rồi anh cũng chóng quên câu hỏi ấy khi bước vào sóng gió cuộc đời.
Số phận đã mỉm cười với anh khi anh đã mở được công ty riêng có một người vợ xinh đẹp trên thành phố nhưng anh lại bỏ mặc người mẹ già với vườn rau ngày nào dưới quê. Người mẹ vẫn thế, vẫn chăm sóc vườn rau xanh mướt, vẫn chiều chiều đem ra ra chợ bán với những đồng bạc lẻ......
Phải chăng, vì không quan tâm đến mẹ mà cuộc đời đã bắt anh trả một cái giá quá đắt. Công ty anh vỡ nợ, anh vào tù, vợ anh thì gom tiền bỏ đi và không quên giao đứa con cho mẹ anh...
Người mẹ ấy, nay đã già nhưng vẫn phải chạy chợ kiếm mấy đồng bạc vào trại thăm anh. Lúc này anh mới nức nở, nghẹn ngào. Giá như, giá như ngày xưa anh đối tốt với mẹ....anh thấy mình là một kẻ vứt đi, một kẻ thừa của xã hội.
Người mẹ vẫn mỉm cười phúc hậu, vẫn ôm anh vào lòng như hồi bé... Chính tình yêu thương của người mẹ là động lực cho anh làm lại cuộc đời, anh cố gắng cải tạo tốt với mong muốn được mãn án.
Rồi ông trời cũng không phụ lòng người nhưng thêm một lần nữa, ông trời lại trêu đùa cuộc đời anh khi ngày anh ra tù cũng là ngày người mẹ trút hơi thở cuối cùng bên vườn rau.
Đau đớn vì chưa đền đáp được mẹ, anh gào lên, con anh khóc, tiếng khóc quá nao lòng, tiếng khóc hòa với tiếng gào của anh làm cho những người ở đó không thể cầm lòng. Rồi một người hàng xóm đã trao cho anh di chúc của mẹ anh.
Anh biết được sự thật về cuộc đời mình, biết được những hi sinh của mẹ cho anh, biết được hai nấm mồ trước nhà...và tâm nguyện cuối cùng của mẹ là được nằm bên bố anh và người phụ nữ kia...
Năm tháng vẫn trôi, vườn rau vẫn xanh, vẫn tốt....Anh sống với vườn rau, với bố và hai mẹ của mình....họ sống hạnh phúc bên nhau cho dù họ ở hai thế giới khác nhau...
Rồi khi anh mất đi, con anh, cháu anh sẽ tiếp tục vườn rau này...rau vẫn xanh, vẫn tốt......cuộc đời vẫn lặng lẽ trôi đi.
Sưu tầm
Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016
Đề bài 1:Viết về quê hương em (Văn học lớp 3)
Bài làm
Mỗi người đều có một nơi để sinh ra, lớn lên, trưởng thành và đi xa thì luôn nhớ về. Nơi đó chính là quê hương.
Viết về quê hương em |
Em cũng có một nơi luôn ở trong trái tim, là mảnh đất này, có ba mẹ, có ông bà, có bạn bè và có cả tuổi thơ tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Em yêu quê em, yêu những con người nơi đây đậm nghĩa đậm tình.
Trong suy nghĩ của em thì mỗi một vùng quê đều có một nét riêng đặc trưng không thể lẫn lộn. Con người ở miền quê đó cũng vậy, có tính cách và tình cảm riêng.
Quê hương em có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn mà em chưa đi hết. Mẹ bảo đi hết cánh đồng lúa này còn xa lắm nên em chưa dám đi bao giờ.
Vào mùa lúa chín màu vàng ươm của lúa khiến cho em có cảm giác như một tấm thảm màu vàng bất tận. Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên những triền đê cao và dài.
Nơi đó chúng em có thể nằm im và ngắm bầu trời có mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời đổ xuống dãy núi cao cao kia.
Khí phách anh hùng: Chương 2
ANH HÙNG NUÔI CHÍ LỚN
Ngày đầu tiên tôi đi học lớp mẫu giáo. Mẹ tôi đã dắt tay đưa tôi đến trường. Hồi đó tôi hoàn toàn không hề có khái niệm gì về học hành cả. Nhưng kể ra đi học thì vui hơn ở nhà nhiều. Tôi dần bắt đầu có cảm giác muốn học hành, bởi vậy tôi đã đi học rất chăm chỉ mà chẳng nghỉ buổi nào.
Tôi chỉ biết học theo những gì mà cô giáo Quý chỉ dạy, thật ra thì lúc đó tôi cũng thấy rất mơ hồ. Cô giáo Quý khá xinh đẹp, cô giáo là anh em bên ngoại đằng nhà mẹ tôi nên mọi việc học hành mẹ tôi sẽ đều trông cậy cả vào cô giáo Quý.
Khi đi học tôi đã viết chữ bằng tay trái, mặc dù vậy nhưng điểm số trong vở bài tập của tôi lúc nào cũng điểm 9 với điểm 10. Tôi tuân thủ nội quy của nhà trường khá chuẩn chỉ, chẳng bao giờ tôi để cô giáo Quý phải ra rầy.
Cha tôi đi gánh than ở Quảng Ninh hai ba tháng mới về thăm nhà một lần nên mọi việc ở nhà đều do mẹ tôi quán xuyến lo liệu. Mẹ ở nhà ngoài việc cấy cày mấy sào ruộng thì mẹ còn đi bán mận ở dưới huyện Thanh Ba.
Ngày nào mẹ cũng đạp xe đạp từ lờ mờ sáng đến chiều tối mịt mới về nhà. Dù vất vả như vậy nhưng mẹ tôi rất quan tâm đến việc học tập của tôi. Mẹ tôi không đỗ sư phạm nên cũng không biết phải dạy tôi học như thế nào mới đúng sư phạm.
Tôi nhớ một lần mẹ dạy tôi làm phép toán trừ. Mẹ giơ hai ngón tay của mẹ lên và hỏi tôi " hai ngón tay bị cụt mất một ngón còn mấy ngón?". Tôi đáp "một ạ!". Bác hàng xóm nhà bên nghe thấy cách mẹ tôi dạy học thì hốt hoảng, tặc lưỡi.
Năm học mẫu giáo trôi qua mau với bao sự lưu luyến. Tôi được lên lớp một. Mùa hè ở nhà cha tôi làm cho tôi một khẩu súng cao su để tôi đi bắn chim.
Những buổi chiều tối mùa nước lũ về ngập úng cả cánh đồng, cha tôi cho tôi ngồi thuyền để đi rải lưới bắt cá trên sông. Cảm giác ngồi trên con thuyền sóng nước chồng chềnh trôi đi với hai bàn tay thả lõng xuống dòng nước mát trong thật tuyệt.
Khi tôi vào lớp 1 thì cũng là lúc cha tôi đi vào miền Nam làm thuê. Mẹ tôi chuyến này ở nhà phải lo thu vén ruộng đồng gặt lúa cho xong còn để chuẩn bị đi vào miền Nam làm thuê như cha tôi.
Cô giáo dạy tôi trong năm học này thì lại rất nghiêm khắc. Cô giáo bắt tôi phải tập viết bằng tay phải như các bạn bè đồng trang lứa. Mỗi lần tôi quên viết bằng tay trái thì cô giáo lấy thước kẻ đánh vào mặt trái của bàn tay khiến tôi đau điếng rỉ rả khóc.
Cô giáo nói với mẹ tôi phải bắt tôi viết chữ bằng tay phải đi. Tôi rất hay quên nên chẳng bao giờ ghi nhớ lời cô dặn, ở trường tôi viết chữ bằng tay phải đến khi về nhà tôi lại theo thói quen mà viết chữ bằng tay trái. Chính vì vậy để bắt tôi phải ghi nhớ thì mẹ tôi đã nghĩ ra cách là ghi lên cánh cửa gỗ dòng chữ "Không được viết chữ bằng tay trái, phải viết chữ bằng tay phải".
Mỗi khi tôi học bài, mẹ để ý thấy tôi viết bằng tay trái thì mẹ lại nhắc tôi phải đổi tay viết bằng tay phải. Dần dần thì tôi chẳng còn viết bằng tay trái nữa mà chuyển hẳn sang viết bằng tay phải. Sau này khi trưởng thành tôi cũng không biết việc cô giáo gượng ép bắt tôi phải làm điều trái với khả năng tự nhiên của tôi là đúng hay không đúng nữa.
Tôi cảm thấy rất ổn khi viết bằng tay trái và cũng cảm thấy vẫn ổn khi viết bằng tay phải. Sự thực thì khi tôi sinh ra là tôi đã thuận tay trái, chân trái một cách bản năng rồi nên dù chỉ thay đổi một chút là cầm bút, cầm đũa bằng tay phải nhưng mọi công việc khác thì tôi đều dùng tay trái để làm, kể cả việc tôi làm thủ môn xuất sắc trong đội bóng đá của lớp cũng chủ yếu là nhờ dùng tay trái để bắt bóng.
Việc tôi trở thành một sát thủ Taewondo trong lớp võ thuật bằng những đòn đá chẻ cũng là dựa vào chân trái. Mỗi khi tôi thượng đài giao đấu với đối thủ, họ cảm thấy vô cùng bối rối và khó xử vì tôi luôn chủ động đứng tấn sử dụng đòn đánh bằng chân trái, đối nghịch với các đấu thủ thông thường.
Mẹ tôi lại rơi nước mắt lúc từ biệt hai anh em tôi để lên tàu vào miền Nam làm thuê, khi đó tôi mới học xong một học kỳ, thành tích học tập cũng khá. Anh em chúng tôi bắt buộc phải về sống với ông bà nội.
Khí phách anh hùng |
Từ ngày đó trở đi, ngày nào đến lớp học tôi cũng luôn bị thằng Thọ lớp trưởng con của cô giáo chủ nhiệm bắt nạt. Mỗi khi nghe tiếng trống báo hiệu vào lớp ổn định chỗ ngồi là một nỗi khiếp đảm kinh hoàng trong tôi. Lúc đó là giờ mà thằng Thọ sẽ cầm thước kẻ để đi tuần tra trong lớp.
Tôi ngồi ở bàn học gần cuối, thằng Thọ đến và đánh mạnh vào lưng tôi, không với khẩu lệnh " không được nói chuyện!" thì với khẩu lệnh " ngồi thẳng lưng lên!". Mỗi lần như vậy nước mắt tôi lại rơi ra vì nỗi căm tức mà chẳng thể làm gì nổi. Tôi ngồi khóc tu tu trước mặt các bạn nữ và cảm thấy thật nhục nhã, xấu hổ vô bờ chỉ muốn giết chết thằng Thọ cho thỏa mãn.
Bây giờ khi hồi tưởng lại để viết về thời thơ ấu của đời mình tôi lại rơi nước mắt theo từng câu chữ. Chính vì sự xấu hổ như vậy mà tôi cứ lủi thủi một mình chẳng dám kết bạn với ai trong lớp nên bên cạnh đời tôi vẫn cứ mãi cô độc một mình.
Tôi bị thằng Thọ làm cho không còn lòng tự trọng, lòng sĩ diện để mà sống trên cuộc đời này nữa. Có lúc tôi đã phản kháng lại và đánh nhau với nó mấy trận nhưng thằng Thọ lại quá khỏe và to béo nên tôi đành cam chịu để cho nó tra tấn bạo hành.
Khi cô giáo chủ nhiệm vào lớp, tôi vội lấy vạt áo lau nước mắt và cúi gằm mặt xuống bàn chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn cô giáo. Tôi rất sợ cô giáo sẽ nhìn thấy giọt nước mắt quện vào khóe mắt tôi mà hỏi lý do.
Thằng Thọ đánh tôi một cách hợp pháp. Việc học hành của tôi bắt đầu xuống dốc không phanh, lúc nào cũng chỉ toàn điểm kém. Tôi cảm thấy việc học hành trở nên nặng nề và tâm lý luôn nơm nớp lo sợ.
Nhưng sau cùng thì tôi cũng đã cố gắng nhẫn nhịn được để mà sống, vượt qua sự sỉ nhục của bạn bè, không biết đến danh dự là gì, chấp nhận bị con cô giáo chủ nhiệm đánh còn hơn là đắc tội để bị ở lại lớp 1. Chính hoàn cảnh thời thơ ấu khắc nghiệt này về sau đã hình thành nên tâm lý tính cách của tôi.
Khi thời thơ ấu đã bị tước đoạt hết danh dự, lòng tự trọng chỉ còn lại mỗi lòng tự tôn để sống, thì từ đó tôi không còn một giới luật nào trong trời đất về lễ nghĩa cả. Tôi hay nói chuyện với người khác rất tự nhiên mà chẳng quan tâm đến sĩ diện, lòng tự trọng của mình.
Tôi cảm thấy như vậy là chuyện bình thường nhưng đối với người đối diện thì họ cảm thấy tôi thật vô liêm sỉ, bỉ ổi, tiểu nhân! Việc tôi bị bạo hành trong lớp học cũng chấm dứt khi vừa hết lớp 1 thì cha mẹ đón tôi vào miền Nam. Kết thúc năm học này tôi được xếp loại trung bình, hoàn toàn tôi chẳng có chút kiến thức nào trong đầu cả!
Khi tôi gặp Quỳnh Chi, người con gái Hà Thành xinh đẹp, cởi mở với chất giọng ngọt ngào khiến tôi bị cuốn hút. Mặc dù cô ấy hơn tôi 5 tuổi, nhưng điều làm nên tình yêu vĩ đại giữa tôi với cô ấy bởi đến nay cô ấy là người con gái duy nhất đã thực sự nhìn thấu tôi.
Cô ấy hoàn toàn không hề biết rõ về thời thơ ấu của tôi chỉ đến khi tôi viết cuốn tự truyện này thì cô ấy mới đọc được. Cô ấy chưa biết về quá khứ của tôi mà đã hiểu tôi thì rất đáng trân trọng. Tôi tin vào duyên số này!
Đối với tôi thì Quỳnh Chi là người con gái rất quan trọng mà tôi nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu cô ấy được. Nếu như sau này không còn cô ấy ở bên cạnh tôi nữa, tôi phải luyện tập mỗi ngày để cố gắng vượt qua giông bão đời mình.
Tôi mong người đời hãy hiểu cho nghịch cảnh của chúng tôi và đừng nói gì sau lưng cô ấy cả! Mọi búa rìu xin hãy chĩa vào tôi. Tình yêu của chúng tôi hôm nay đã vượt qua khỏi ranh giới của đạo lý xã hội tầm thường, bất chấp không gian, thời gian để được chung sống bên nhau đến răng đen, tóc cước.
Quỳnh Chi thực sự là người con gái rất tuyệt vời, cô ấy đã mang đến cho tôi những dư vị ngọt ngào của tình yêu bên trong khu vườn xuân mộng đầy hạnh phúc mỗi lần chúng tôi xúc chạm bờ môi.
Chính vì vậy, tôi chẳng thể để cho ai khác trên thế giới này làm tổn thương đến nàng. Nên khi Trịnh Tùng chiếm đoạt Quỳnh Chi thì sau này bằng mọi giá tôi phải đưa được cô ấy trở về bên cạnh mình mà chẳng đếm xỉa gì đến giới văn nghệ sĩ phe cánh bạn bè của anh ta.
Sau khi Trịnh Tùng bị tôi tiêu diệt đã không còn thấy xuất hiện trên mạng xã hội nữa. Tôi có phái gián điệp đi dò la tin tức của anh ta nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Trong khi đó, tôi mật lênh cho Nam Vương, Tây Vương, Đông Vương, Trung Vương đang ngày đêm ráo riết kết bạn bè trên mạng xã hội để chiêu tập quân số.
Biết được tin này, Quỳnh Chi trở nên căm phẫn tôi tột độ, sắc giọng đầy sát khí, uất hận như người bị trúng tà. Tôi gạn hỏi mà chẳng thấy nàng trả lời. Tôi với nàng bắt đầu xung đột đến đỉnh điểm cao trào thì nàng bỏ đi.
Đang lúc nửa đêm thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của tôi từ mạng xã hội báo về kêu "tít tít", tôi bật dậy xem thông báo thì hay tin trang nhà Khí Phách Anh Hùng đã bị hacker Nhật Bản tiêu diệt.
Sáng hôm sau, tôi vào trang nhà Khí Phách Anh Hùng thì chỉ còn là đống tro tàn, Nam Vương đã bị hacker sát hại một cách dã man chẳng thể nào tìm thấy di ảnh và hồi sinh được nữa.
Tôi không hề trách Quỳnh Chi, tôi hiểu cô ấy lúc nào cũng lo nghĩ cho tôi nên chẳng thể khuyên can tôi được mới phải dùng hacker Nhật Bản để đốt sơn trại Khí Phách Anh Hùng nhằm mục đích bảo vệ phu quân của nàng!
Nhìn thi thể Nam Vương tuấn tú, tài hoa bị hacker giết hại tôi nước mắt ngắn dài. Bắc Vương Vũ Trọng giả ở trong sơn trại Khí Phách Anh Hùng cũng đã chết theo Nam Vương khi hacker Nhật Bản đột kích bất ngờ mà chưa kịp tẩu thoát.
Mấy hôm nay anh em huynh đệ trong sơn trại Khí Phách Anh Hùng cố gắng gửi thư cầu viện binh từ Cộng đồng Pokemon Go Việt Nam để mong trợ sức thì bị kẻ nặc danh nào đó đã phao tin đồn nhảm khiến cư dân mạng xã hội khiếp sợ hiểu nhầm rằng trang nhà Khí Phách Anh Hùng đang bị virut tấn công.
Người ta không còn dám đến sơn trại Khí Phách Anh Hùng để đọc truyện nữa. Lúc này, tin từ chiến trường do Tây Vương báo về nói đã nhìn thấy quân của nhạc sư Cao Phong diêu oai dượng võ, thông cáo thị chúng để sỉ nhục Đông Vương của chúng tôi, nội dung bài văn tâm trạng rằng :
" Dì Út ! 63 tuổi , có con bị tâm thần ! Không có chồng, nhà ở ga Hòa Hưng ! 20 năm hơn bán ve chai ! Nãy Dì Út ghé qua xin lon bia ! Tui có 3 thùng , lấy một thùng lên đưa Dì Út vì 2 thùng kia của mấy bà khác !
Dì Út nói "mai đi khám bệnh lại, cứ mỗi lần khám là lòi ra cái bệnh ".
Tôi hỏi : giờ mấy bệnh rồi ?
Dì Út : tiểu đường, gan nhiễm mỡ, thấp khớp.
Nhìn xuống chân của người đàn bà đi 20 năm đời ve chai thú thật tôi thấy khổ quá, ngón cái có xu hướng chạm vào ngón chân út !
Tôi hỏi : vậy mai đi khám hết nhiêu tiền ?
Dì Út : khoảng mấy trăm à?
Tôi hỏi : là có thuốc luôn hả?
Dì Út : dạ đúng cậu !
Tôi xuống đằng sau lấy 2 thùng lon bia lên rồi cho Dì Út thêm 50 ngàn!
Tôi nói : thấy Dì nhiều bệnh quá coi như con phụ Dì Út một cái bệnh.
Dì Út : dạ cảm ơn cậu.
Tôi không hẳn là người tốt nhưng giờ người khổ nhiều đến mức cảm giác như tôi bị tổn thương nên thôi ..."
Xem xong thư của Tây Vương tôi kinh sợ mà hiểu rằng Quỳnh Chi nhà tôi đã bị trúng kế "Mượn đao giết người" của lão già Cao Phong rồi!
Lão già này thật là quá thâm độc mà! Lão già Cao Phong vốn là sư phụ của thi sĩ Trịnh Tùng, ở trận chiến Cơm Nếp lần trước Trịnh Tùng đã một phen thất điên bát đảo với nghĩa quân của Khí Phách Anh Hùng.
Nghe đến oai danh của Bắc Vương ở Khí Phách Anh Hùng thì chẳng dám ló mặt lên mạng xã hội nữa, hắn cố thủ khóa tài khoản cá nhân không chịu ra đánh chiến tiếp. Tôi đoán rằng sau khi bị tôi tiêu diệt hết toàn bộ số tiền bán bánh chưng cực khổ cóp nhặt mới có được thì hắn chẳng còn tiền để trả tiền thuê phòng trọ, sinh hoạt.
Trịnh Tùng sẽ phải cuốc bộ chạy về căn cứ Đồng Ca để nương náu xin cơm ăn áo mặc sống qua ngày, tìm kiếm việc làm mới. Lão già Cao Phong chẳng thể nào thấy đồ đệ của mình chết mà không ra tay ứng cứu.
Cao Phong lão là một nhạc sư có tiếng ở Việt Nam, vì vậy lão mắt nhắm mắt mở giả bộ như chẳng hề đếm xỉa đến việc này đó thôi. Thực tình thì trong bụng lão đã toan tính kế lâu dài để đối đầu với Khí Phách Anh Hùng rồi, chỉ là chờ thời cơ mà ra tay hành động!
Thi sĩ Trịnh Tùng là đồ đệ của nhạc sư Cao Phong, hơn năm nay học tiêu sáo của nhạc sư Cao Phong chưa qua lớp trung cấp thì đã vội vàng xuống núi làm thơ, xướng nhạc tìm kiếm công danh.
Gần một năm bế quan tại động Đồng Ca theo lão già Cao Phong thì chẳng biết đến ái dục trần gian nên khi xuống núi vừa gặp Quỳnh Chi nhà tôi xinh đẹp phương phi đã vội động lòng phàm tục, làm thơ chêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn thiết nghĩ mình là người có chút tiếng tăm trong chốn thi đàn nên chêu ghẹo người yêu của kẻ vô danh tiểu tốt như tôi thì có can gì !?
Vụ bê bối về tình cảm với Quỳnh Chi nhà tôi bị vỡ lở đã khiến Trịnh Tùng hốt hoảng đi bắc loa thanh minh trên mạng xã hội cho 3 ngàn bạn bè của mình được biết. Chẳng những không chiến thắng được tôi mà còn bị dư luận dội kích ngược lại, tôi thừa thế tấn công cho xuất quân tứ bề tỏa ra bút chiến khắp nơi trên cộng đồng mua bán rao vặt, thì hắn đã phải kêu trời oán đất khóa tài khoản cá nhân để chết lâm sàn vài ngày.
Vụ này động trời như thế làm sao mà chẳng kinh động đến cái lão già Cao Phong ẩn cư ở Đồng Ca chứ! Nếu lão già Cao Phong không xuất ban sơ mà ra tay cứu giúp thi sĩ Trịnh Tùng phen này thì chẳng khác nào lão để mặc nhiên dư luận đời nay đời sau phá hủy đi hình ảnh tên tuổi của lão khổ công gầy dựng sao!
Người trong thiên hạ ngoại đạo hôm nay và hậu thế đời sau sẽ nói rằng "Lão già Cao Phong có mắt không tròng, đã thu nhận một tên đồ đệ bất tài, háo sắc ham danh đến vợ bạn bè mà cũng hòng muốn chiếm đoạt."
Cho nên với văn tài bút mực của mình tôi đã làm nên áng hùng văn tiểu thuyết bất hủ mang tên Khí Phách Anh Hùng, làm cho Trịnh Tùng có mỏi cổ đi thanh minh với bạn bè của hắn cũng chẳng thể nào thanh minh được với người đời hôm nay và hậu thế đời sau. Thật là đã quá thân bại danh liệt đi mất chẳng thể cứu vãn nổi được rồi.
Hai mươi năm hơn trong làng nhạc sư, lão già Cao Phong thổi tiêu sáo đã thành thần. Cái tài danh của lão có được chẳng phải là hư không. Lão già Cao Phong biết rõ Dì Út chính là tên cúng cơm của nhân vật Đông Vương khi xưa cải trang để trà trộn vào bè đảng của Trịnh Tùng làm nội thám.
Mặc dù người đàn bà ve chai mà lão già Cao Phong gặp trong cuộc đời và lão cho tiền bố thí người đàn bà ve chai đó là có thật, nhưng người đàn bà bán ve chai đó kỳ thực tên chẳng phải là Dì Út đâu. Nay lão già ấy lấy câu chuyện thật mà đặt tên giả là cố tình động chạm đến người của Khí Phách Anh Hùng rồi!
Hơn 3 ngàn bạn bè của Trịnh Tùng đều biết rõ Dì Út là Đông Vương người trong sơn trại Khí Phách Anh Hùng từ cái thuở Bắc Vương cầm bút đi thảo phạt, mượn trang nhà Tư Vấn Tâm Lý mà khởi binh.
Trong số gần 2 trăm bạn bè mà Đông Vương thu dụng về có 25 bạn bè là người của phe Trịnh Tùng đến xin hàng.
Nhìn thấy bảng thông cáo thị chúng của lão già nhạc sư Cao Phong thì chẳng phải là nếu Bắc Vương tôi không nghênh chiến với nhạc sư Cao Phong sẽ bị phe đảng của thi sĩ Trịnh Tùng cười nhạo là "ngựa non háu đá" sao, mặt mũi của sơn trại Khí Phách Anh Hùng còn đâu nữa, Quỳnh Chi nhà tôi theo tôi Nam chinh Bắc phạt lại chẳng mang điều tiếng hay sao ?!
Tôi đoán ngay ra mưu sâu kế độc của lão già này nên tương kế tựu kế mà đối phó với lão. Lão già Cao Phong này tôi đã không động chạm gì tới lão mà lão cũng dám can dự vào chuyện của tôi, quả thực lão cũng gan to bằng trời, lão muốn đấu với thiếu niên tuấn tú như tôi sao!
Thật là đã chẳng biết tự lượng sức mình mà. Nam Vương, Tây Vương, Đông Vương, Trung Vương đều là những con người tinh anh siêu phàm thoát tục hẳn, anh dũng thiện chiến cả. Gần 10 năm nay lão già Cao Phong chân không bước ra khỏi động Đồng Ca thì đã chẳng biết đến văn đàn hiện nay minh chủ là ai, quần hùng nhiều vô kể.
Âm vực trong tiêu sáo của lão có thể giết chết địch nhân ngay trên bàn cà phê khi chưa hết bản nhạc thần sầu quỷ khóc nhưng lại chẳng thể nào chống đỡ nổi với mãng xà âm công phát ra từ cây bút huyền diệu của Bắc Vương này.
Hơn thế nữa, lão già Cao Phong thừa biết rằng nghệ thuật quảng cáo Pr của tôi cũng thật tài tình, tôi thả thính trên Youtube để chiêu mộ độc giả gia nhập Khí Phách Anh Hùng, con số ấy ngày sau sẽ tăng lên đáng kể tầm vài triệu người xem nhạc biết đến trang nhà Khí Phách Anh Hùng là chuyện bình thường.
Lão già Cao Phong này muốn nhân cơ hội ấy mà được lưu danh trong truyện của tôi đến ngàn đời, đồng thời khiến độc giả tìm đến học nhạc của lão tăng lên, người đến động Đồng Ca để hỏi chuyện về thân thế bí danh của lão nhiều hơn trước, điều này giúp lão già Cao Phong có thể bán được nhiều tách cà phê hơn nhằm cải thiện tình trạng ế ẩm khách vào mùa mưa rét này ở Sài Gòn.
Có khi như vậy mà nhiều ca kỹ sẽ đến mua nhạc của lão để biểu diễn với giá cao ngất ngưởng, chẳng mấy chốc như thế mà chóng giàu thoát khỏi cuộc sống ẩn cư hơn 10 năm ăn uống kham khổ ở động Đồng Ca. Theo thời gian, lá vàng sẽ rụng về cội.
Các nhạc sư viết nhạc sẽ chỉ còn là truyền miệng trong dân gian, lão già Cao Phong sợ rằng tuổi cao sức yếu sớm gần đất xa trời chẳng mấy mà bị người đời lãng quên nên đánh đổi danh tiếng đời mình để mạo hiểm một phen cho chàng thiếu niên anh tú như tôi viết truyện.
Nếu quả thực là văn tài bút mực thì Khí Phách Anh Hùng sẽ lưu danh muôn thuở, tên tuổi của lão nhạc sư này cũng vì thế mà được người đời sau nhắc đến. Các bản nhạc của lão viết ra sẽ còn đảm bảo tính trường tồn. Đây quả thực là một cuộc chơi của những tên tuổi lớn xứng tầm trong giới văn sĩ đương thời, quái kiệt của nghệ thuật nước nhà.
Lão già Cao Phong sử dụng kế sách "Mượn đao giết người" thật tài tình điệu nghệ. Lão mài sẵn một thanh đao sắc bén đem tặng cho Quỳnh Chi rồi mật lệnh cho Trịnh Tùng giả vờ than sầu kể khổ với Quỳnh Chi để khiến cô ấy căm phẫn tôi tột cùng mà ra tay sát hại tôi.
Lão chẳng thề ngờ được Quỳnh Chi bây giờ đã vô cùng yêu thương tôi nên nàng chẳng thể nào mà nỡ ra tay sát hại phu quân của nàng được. Cách duy nhất nàng có thể làm là cầu viện hacker Nhật Bản ra tay đánh sập trang nhà Khí Phách Anh Hùng.
Lão già Cao Phong và Trịnh Tùng chắc mẩm rằng phen này tôi sẽ vô cùng căm phẫn Quỳnh Chi để rồi xảy ra bất hòa, thừa lúc đó Trịnh Tùng sẽ ở bên cạnh Quỳnh Chi mà vỗ về yêu thương.
Quả thực kế sách này của lão già Cao Phong sử dụng đã đến mức cao siêu thoát tầm khó mà lường. Trong nụ cười của Cao Phong lại chứa gươm đao ám tiễn đủ để khiến cho người ta phải khiếp sợ mà chẳng dám uống cà phê của động Đồng Ca bởi sợ bị lão hạ độc mà chết.
Tôi vốn đã hiểu được tâm kế này của lão già Cao Phong nên chẳng những không oán trách Quỳnh Chi nhà tôi mà lại vô cùng yêu thương nàng ấy thêm bận nữa. Tôi viết một lá thư gửi cho Quỳnh Chi để an ủi nàng trong lúc chiến sự đang hỗn loạn, chẳng rõ tung tích nơi nào :
"Quỳnh Chi em ơi! Tình trường đã làm cho anh đau khổ. Em cũng đã vì anh mà phải gánh chịu những vết thương này! Con tim anh cảm thấy có lỗi với em. Chỉ muốn suốt đời này đi theo em để trả nợ những ân tình! ".
Đọc được lá thư mùi mẫn này Quỳnh Chi đã nở nụ cười, nhân đó mà cả hai chúng tôi lại cùng được sát cánh tựa lưng vào nhau ra sức chống địch. Kế sách của lão già Cao Phong tuy có cao siêu nhưng khi đã gặp một sát thủ ái tình như tôi cũng phải bất bại.
Tôi sẵn tiện mượn lực trợ sức của lão già Cao Phong để Quỳnh Chi ngã vào vòng tay tôi một cách tự nguyện, chúng tôi dính chặt vào nhau đằm mình trên thảm cỏ thảo nguyên, bờ môi bện chặt đắm say khiến nàng Hiểu Vy cũng phải ghen tị.
Khi sơn trại Khí Phách Anh Hùng bị đốt cháy, tôi đoán biết Trịnh Tùng sẽ cho mật thám đi dò la tin tức về căn cứ mới lập của tôi. Trịnh Tùng chẳng thấy tăm hơi gì thì sẽ đi hỏi Quỳnh Chi nhà tôi để thu thập tin tức.
Tôi lại tương kế tựu kế để từ miệng Quỳnh Chi mà cung cấp tin tức giả cho Trịnh Tùng để hắn mắc mưu trúng kế và ngộ nhận rằng tôi đã lui quân từ nay không đánh Trịnh Tùng nữa, khi đó Trịnh Tùng mới dám xuất hiện trên mạng xã hội hoạt động văn thơ trở lại.
Quả nhiên khoảng vài ngày sau tôi lại thấy trang cá nhân của Trịnh Tùng sáng đèn. Trịnh Tùng hắn đã trúng kế của tôi rồi!
Mặt khác tôi vờ nhận lời với Quỳnh Chi nhà tôi để cô ấy đi tiết lộ với Trịnh Tùng về việc tôi bãi bỏ chiến sự với nhạc sư Cao Phong, nhằm tạm thời khiến cho Trịnh Tùng tin là thật mà một phen nữa đi khẳng định với bạn bè của hắn rằng "tên tiểu nhân kia cuối cùng cũng không dám ló mặt lên mạng xã hội nữa", đồng thời bài văn của nhạc sư Cao Phong còn đó để đồng đạo của hắn sẽ cười nhạo Bắc Vương này.
Tôi lấy đại cuộc làm trọng, không tiếc đến bản thân mình. Tôi đã quen hứng chịu với điều tai tiếng của dư luận nên không sao, nhưng về phần gia đình Quỳnh Chi thì làm sao chống đỡ nổi trước sức ép của dư luận đến từ fan hâm mộ của nhạc sư Cao Phong bây giờ.
Tôi biết là nhạc sư Cao Phong đang ngầm chửi anh em sơn trại Khí Phách Anh Hùng nhưng Quỳnh Chi nhà tôi khăng khăng tin lời của lão già này. Quả thực thứ âm nhạc giết người của lão già cộng hưởng với cà phê đã làm cho Quỳnh Chi nhà tôi bị trúng mê hồn cà phê tán.
Nếu tôi không xuất binh đánh lão già này ngay hôm nay thì về sau hôn sự của tôi với Quỳnh Chi là một điều trở ngại khôn cùng. Giả thử khi tôi với Quỳnh Chi đám cưới thì phe cánh của Trịnh Tùng nhân đó mà khơi lại mối huyết hải thù xưa, dựng lời đàm tiếu về một Bắc Vương Vũ Trọng bị bất bại dưới tay nhạc sư Cao Phong thì còn mặt mũi đâu mà làm chồng của nàng Quỳnh Chi nữa!
Tôi phải cho lão già Cao Phong này biết được ai mới thực sự là minh chủ văn chương trong dòng kiếm hiệp đương đại. Tôi dùng kế " Lấy mận thay đào " để đối phó với lão già Cao Phong nhằm đánh chặn đường tiến quân của nhạc sư Cao Phong.
Lão già Cao Phong thừa biết đánh vào lòng xót thương của con người để mà nhờ đó lan truyền chia sẻ bài văn tâm trạng về "Dì Út ve chai". Chẳng phải là một mũi tên trúng hai mục đích hay sao!
Vừa tỏ rõ cái tâm của nhạc sư Cao Phong về thương người cùng khổ trong xã hội, vừa ngụ ý mỉa mai Bắc Vương này là con của Đông Vương sinh ra, bị tâm thần và nhiều bệnh đấy chứ !? Như thế thử hỏi lão già Cao Phong này có đáng đánh không?
Tôi sai Tây Vương đi khắp mạng xã hội để tìm "Dì Út ve chai" giả về nhằm để đối địch với nhạc sư Cao Phong. Lại sai "Dì Út ve chai" giả viết thư để đưa Tây Vương chiến đấu với nhạc sư Cao Phong :
" Dì Út đi mua ve chai thì gặp nhạc sư Cao Phong. Nhạc sư lúc tỉnh thì viết nhạc lúc mê sảng thì viết thơ. Nhạc sư cho Dì Út 3 thùng bia lon với 50 ngàn đồng. Dì Út thấy mình già nên nhiều bệnh cũng phải, vẫn còn đi mua ve chai được hơn nhạc sư còn trẻ mà lúc mê lúc tỉnh.
Dì Út hiện còn 3 thùng bia lon muốn bán cho xong để lấy tiền cho nhạc sư chữa bệnh, khám bệnh. Còn 50 ngàn Dì Út không lấy xin gửi lại nhạc sư mua thuốc an thần cho dễ ngủ! "
Tôi lại lệnh cho Tây Vương, Trung Vương gỡ bỏ hình ảnh cá nhân để tránh ảnh hưởng đến người xung quanh vì đã chiến tranh với nhạc sư rồi. Điều này đặt gia đình Quỳnh Chi vào búa rìu dư luận.
Nên trước tình hình dầu sôi lửa bỏng này, tránh cho fan hâm mộ của thi sĩ Trịnh Tùng chĩa mũi giáo vào cha mẹ của Quỳnh Chi nhằm gây sức ép ngược lại với tôi.
Tôi lệnh cho Tây Vương mở cổng thành để đón Hiểu Vy vào thành cho mặc sức rêu rao chửi rủa tôi trước bạn bè của Tây Vương, cốt yếu việc này là để cho Trịnh Tùng với nhạc sư Cao Phong được một phen hả dạ hả lòng mà không vạch đường cho dư luận chuyển hướng sang cha mẹ của Quỳnh Chi mà mắng nhiếc đó thôi.
Quả nhiên thi sĩ Trịnh Tùng với nhạc sư Cao Phong đã trúng kế này. Để tiếp tục gia tăng lòng tin tưởng của nhạc sư Cao Phong với Hiểu Vy, tôi lệnh cho Đông Vương viết thư khuyên hàng Hiểu Vy về với sơn trại Khí Phách Anh Hùng đừng giúp người ngoài mà sát hại người trong nhà.
Tôi vốn hiểu tính của Hiểu Vy sẽ chẳng bao giờ khuất phục nên sẽ ra sức chống đối nặng nề. Còn về Quỳnh Chi tôi với cô ấy vẫn tay trong tay chẳng xây xát gì về đường tình cảm.
Trong lúc bị nhạc sư Cao Phong truy kích tôi buộc phải dùng kế sách này để bỏ lại Hiểu Vy ở doanh trại của nhạc sư Cao Phong nhằm ngăn chặn đường tiến quân của lão già này mà có thời gian lập lại sơn trại mới vững chắc hơn.
Nhân đó để cho lão già Cao Phong tạm thời thắng trận mà khiến cho lão già Cao Phong cho Hiểu Vy thời gian để khuyên nhủ tôi quy phục làm người nếu không sẽ thành cặn bã của xã hội.
Lão già Cao Phong khi nhận được thư của "Dì Út ve chai" thì biết rằng chẳng thể nào truy kích tôi được, kẻo không lại như thi sĩ Trịnh Tùng thân bại danh liệt.
Hai chị em Quỳnh Chi và Hiểu Vy vẫn ngây thơ mà tin lời lão già Cao Phong nên lại dùng hacker Nhật Bản giết chết "Dì Út ve chai" để bảo vệ danh tiếng cho lão già Cao Phong. Tôi mắt nhắm mắt mở để cho sóng yên bể lặng tạm thời mà lui vào các chiến trường khác mà bí mật chiến đấu du kích.
Lại nhớ khi xưa Triệu Thắng đến đem quân khiêu chiến với tôi. Triệu Thắng loan tin trong dân chúng rằng, Triệu Thắng nhìn mặt Bắc Vương đã biết "Cái thằng Bắc Vương Vũ Trọng này trông mặt nó thật quá là tiểu nhân bỉ ổi nhất trên đời ! ".
Tôi chưa biết Triệu Thắng ở đâu nhưng tôi đoán rằng hẳn là Triệu Thắng với lão già Cao Phong này cùng một bọn với nhau. Nay tôi xuất quân bút chiến với lão già Cao Phong thì hẳn là khiến Triệu Thắng phải vỡ mật.
Tôi bèn sai Trung Vương ra thông cáo thị chúng rằng " Triệu Thắng, ta biết nhà ngươi vốn không phục Bắc Vương ta. Nay ngươi nói ta là tiểu nhân thì ta đây cũng không thèm chấp. Song ta nói cho nhà ngươi được biết rằng. Tiểu nhân mà làm nên nghiệp lớn, có nhà biệt thự, ô tô để vi vu với vợ con vẫn còn hơn người quân tử như ngươi áo dài khăn rộng chẳng làm nên trò trống gì ".
Tôi dùng kế "Nở hoa trên cây" để bí mật khiêng truyện Khí Phách Anh Hùng đem chôn. Tôi chia làm 6 đạo quân và giao cho Tây Vương, Đông Vương, Trung Vương mỗi người 1 đạo quân ra đi biến mất trên mạng xã hội để thành lập 3 trang mạng khác nhau nhằm chôn tiểu thuyết Khí Phách Anh Hùng, bên ngoài ngụy trang bằng tên giả để tránh kẻ thù lần mò đào xới.
Tôi lại đem 3 đạo quân khác lẩn mất khỏi mạng xã hội và bí mật tạo dựng Khí Phách Anh Hùng tại các nơi khác có hơn 1 triệu độc giả đọc truyện ngày đêm mà chẳng cần phải đi Pr như xưa, việc này làm tê liệt mưu đồ đánh chặn sự tỏa sáng của tiểu thuyết Khí Phách Anh Hùng của kẻ thù.
Chiến tranh kết thúc, tôi đã hoàn toàn giành thắng lợi và bảo vệ được hạnh phúc gia đình mình, bảo vệ được tiểu thuyết Khí Phách Anh Hùng khỏi bị rơi vào tay kẻ thù. Quỳnh Chi lại càng thêm phần hiểu về tôi hơn xưa, tình cảm chúng tôi mỗi lúc một sâu sắc.
Tôi thưởng cho cô ấy một nụ hôn ngọt nào, ánh mắt trao nhau dưới ánh nến lập lòe lãng mạn của màn đêm tịch tiêu nghe rõ tiếng xột xoạt của tơ lụa. Quỳnh Chi à! Cho anh được gần em thêm chút nữa!
Vốn dĩ tôi nghĩ sau cuộc chiến Cơm Nếp với thi sĩ Trịnh Tùng thì chẳng còn khói lửa binh đao. Tôi muốn cùng Quỳnh Chi hưởng những ngày tháng ngọt ngào thanh bình của tình yêu đầy mộng tưởng trên lối hoa vàng. Nào ngờ lại dính vào cuộc chiến với nhạc sư Cao Phong một cách bất đắc dĩ.
Tuy vậy, tôi đã đánh bại nhạc sư Cao Phong khi lão ta mạo hiểm lấy tên tuổi của lão ra để bút chiến với tôi trên mạng xã hội nhằm đổi lấy một lượng lớn độc giả đến từ youtube mà tôi khổ công tạo dựng.
Đến sau cùng thì lão già Cao Phong cũng chẳng thu hoạch được gì mà lại trở nên dính rắc vào tiểu thuyết của tôi để thêm phần gây cấn, khởi sắc, không những thi sĩ Trịnh Tùng chẳng thể báo được mối thù ngày qua mà lại còn thua to, tạo cơ hội để Quỳnh Chi với tôi thêm mặn nồng tình ái.
Quỳnh Chi à! Anh mong rằng từ này sẽ không còn chiến sự nào nữa cả, anh muốn sống nốt ngày tháng yên bình cùng với em đến trọn cuộc đời mà chẳng quan tâm đến ngoài kia thế tạo xoay vần.
Liệu rằng ngày mai có còn sóng gió nữa không em?
NHÌN LẠI CHÍNH MÌNH VÀ THAY ĐỔI HÀNH VI
1. Cô ấy là người con gái đã phát hiện ra khả năng thiên tài của tôi. Cô ấy chưa chịu làm vợ tôi là vì cô ấy đã nghĩ cô ấy chỉ kém mẹ tôi 15 tuổi, và vì thế cô ấy không chịu gọi mẹ tôi một tiếng "mẹ".
Cô ấy nói rằng 15 tuổi mẹ tôi không thể sinh ra được cô ấy. Vấn đề là cô ấy đã chẳng hiểu mẹ tôi có thể tảo hôn từ lúc 14 tuổi để 15 tuổi có thể sinh ra được cô ấy mà !
2. Ban đầu tôi vạch ra dàn ý cho các chương sách trong tiểu thuyết Khí Phách Anh Hùng. Sau khi viết xong dàn ý thì tôi lại muốn viết khác đi mà chẳng theo lộ trình. Tôi nghỉ một thời gian cho cảm xúc hào hứng kia chẳng còn thì quay lại mà viết theo dàn ý để đảm bảo sự mạch lạc của cốt truyện.
Và bây giờ thì tôi đang làm như vậy, mọi chuyện đều rất tuyệt vời, tuy rằng có nhiều tình huống bất ngờ xảy đến nhưng vẫn chẳng khiến bản thảo của tôi đi chệch hướng.
Khí phách anh hùng: Chương 1
Vũ Trọng
Chương 1: Gia tộc họ Vũ
Tôi nhận thấy rằng tôi là một đứa trẻ rất bình thường, vì tôi không có điểm yếu cũng không có điểm mạnh gì cả, lại xuất thân hèn mọn. Cha mẹ tôi cũng chỉ học hết lớp 12 rồi đi làm công nhân.
Dù vậy nhưng cha mẹ tôi lại rất gia giáo và quản thúc tôi rất nghiêm. Thuở hàn vi, tôi cùng gia đình đã phải sống trong một hoàn rất cảnh khổ cực không có cơm để ăn.
Cha mẹ tôi đã nhường cơm trắng cho hai anh em tôi ăn, còn cha mẹ đã ăn củ khoai củ sắn thay cơm. Trong ký ức của tôi về thời thơ ấu đó rất xúc động, nhưng tôi chỉ muốn kể vắn tắt một vài điều.
Khí phách anh hùng |
Năm tôi lên bảy tuổi, hai anh em tôi về sống với ông bà nội. Cha mẹ tôi lên tàu vào miền Nam lập nghiệp. Cha tôi lúc bấy giờ vừa tròn 33 tuổi, quyết định đó của cha tôi thật hết sức táo bạo và quyết đoán.
Tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng từ tính cách tích cực này của cha tôi. Cha tôi lúc mới vào Sài Gòn thì không có nhiều tiền để thuê trọ nên ngủ ở vỉa hè mấy đêm, cha may mắn được một quý nhân giúp đỡ cho ở trọ và xin việc cho cha tôi làm. Về sau quý nhân đó đã nhận cha tôi làm con nuôi.
Tôi ở với ông bà nội được hết một năm học thì cha mẹ đón hai anh em chúng tôi vào Sài Gòn. Cả gia đình chúng tôi phải đi ở trọ, mất khoảng 1 năm thì cha mẹ tôi lúc bấy giờ cũng đã dành dụm được một ít tiền và mua đất xây nhà.
Từ đó cả gia đình chúng tôi bắt đầu dần ổn định cuộc sống, chúng tôi được học hành đầy đủ. Sau này khi tôi học xong bậc Cao Đẳng, cha tôi nhận thấy ở Việt Nam lúc này chưa thích hợp để tôi làm việc, tôi vẫn còn trẻ lại có tư duy nhạy bén nên cha tôi không muốn tôi tiếp tục tạm dừng việc học.
Cha tôi nghĩ tôi cần phải đến một quốc gia khác để học tập nét văn minh, sự tiến bộ trong giáo dục của họ sẽ giúp con ông trở thành một tài năng xuất chúng khi trở về Việt Nam làm việc nhằm đưa quốc gia này thành cường quốc.
Tôi nước mắt ngắn dài mếu máo không muốn rời xa gia đình, nhưng cha tôi nghiêm giọng động viên "Cả nhà sẽ trông cậy tất cả vào con. Cha đã qua nửa đời người nhưng mộng tưởng vẫn chưa thành.
Cha rất kỳ vọng nơi con. Sau này con sẽ là rường cột của nước nhà, là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa cho mẹ con lúc cha vắng bóng. Dứt khoát lên con trai". Tôi quỳ lạy cha mẹ rồi lên đường ra sân bay đến Nhật Bản du học.
Để có tiền cho tôi đi du học. Cha mẹ tôi đã phải thế chấp toàn bộ ngôi nhà với ngân hàng vẫn chẳng đủ, cha đã phải lấy uy tín của mình ra để hỏi mấy người anh em trong dòng họ cho mượn sổ đỏ để cha đi thế chấp với ngân hàng vay tiền mới đủ cho tôi đi du học.
Tôi học tập ở Nhật Bản được một năm thì ở nhà cha mẹ tôi bị công ty cho thôi việc. Công ty mà cha tôi làm việc bấy giờ làm ăn thua lỗ nên đã sang nhượng lại cho Hàn Quốc, việc thay đổi ban lãnh đạo đã khiến cha mẹ tôi bị mất việc do sự cắt giảm biên chế.
Cha tôi tuổi cao lại bệnh đau lưng nên không thể làm việc nặng nhọc như thời trai trẻ được, kinh tế gia đình tôi khó khăn hơn. Tôi ở một vùng quê hẻo lánh của Nhật Bản nên tìm kiếm công ăn việc làm rất khó khăn, công việc của tôi cũng chỉ đủ sống mà chẳng có dư tiền để đi học.
Dần dần tôi cũng chểnh mảng trong chuyện học hành và chỉ duy nhất lo nghĩ đến việc làm thêm. Kết thúc khóa học tại trường tiếng Nhật tôi xin phép thầy giáo cho tôi trở về nước để tôi phụ giúp kinh tế gia đình.
Thầy cô rất quý mến tôi đã khuyên tôi ở lại tiếp tục việc học. Cha tôi ở nhà nhận được tin báo tôi sắp trở về nước đã u uất mà sinh bệnh thêm. Nhưng tôi nhận thấy được rõ ràng hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ thì chẳng có cách nào tốt hơn là trở về nước.
Nếu tôi ở lại vận hạn gia đình khó lòng mà vượt qua, thậm chí sau này cha tôi sẽ mất sạch cả cơ nghiệp gia đình. Tôi trở về, việc đó khiến cha mẹ tôi phải bán nhà để trả nợ.
Cả gia đình chúng tôi trở về quê sinh sống, sau khi bán nhà cha mẹ tôi trả nợ thì cũng đủ, thế nhưng cha tôi đã gần hai mươi năm xa quê làm ăn, nay trở về xây nhà thì cũng không thể để mất thanh danh của cha được.
Cha tôi đã quyết định mặc lòng cho nợ nần bao nhiêu thì cũng quyết xây dựng một căn nhà đàng hoàng khang trang hai lầu để cho tôi ở sau này. Còn nợ nần thì cả gia đình sẽ đi làm thuê khoảng ba năm sẽ trả hết nợ. Đó cũng chính là khoản nợ xấu mà tôi đang tháo gỡ cho gia đình mình.
Cách đây một năm về trước, tôi có dịp ra Hà Nội và đã tình cờ quen biết một người con gái hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau và cảm thấy thật tâm đầu ý hợp. Tôi đã đem lòng yêu cô ấy.
Tôi không vì chuyện tình cảm này mà đổi lấy công danh hay tiền bạc, nên yêu thì vẫn yêu còn chuyện sản nghiệp gia đình tôi thì tự mình tôi sẽ gánh vác. Tôi từ chối sự giúp đỡ của cô ấy, điều đó khiến cô ấy bị tổn thương đến lòng tự trọng và rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn.
Nhân sự đó mà một người bạn của tôi đã lợi dụng cơ hội này nhằm được ở bên cạnh người tôi yêu và nảy sinh tình ý. Khi đó sự nghiệp của tôi cũng đang gặp khó khăn, tôi cũng không để bụng đến việc này vì mải lo công việc, nhưng càng ngày cậu ta đã không coi tôi ra gì, bày tỏ tình yêu một cách lộ liễu với thiên hạ khiến tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa.
Tôi căm tức đầy lửa hận trong lòng mà chẳng biết tỏ bày cùng ai, nhưng quyết tâm sẽ có ngày tôi phải báo mối thù này cho bằng được. Tôi tương kế tựu kế, dùng Mỹ Nhân Kế để đẩy người tôi yêu về với anh ta, tôi nói với cô ấy rằng "em hãy làm cho Trịnh Tùng yêu em đến si mê điên dại, để rồi nó sẽ vung hết tiền cùng em vi vu du lịch, tiệc tùng.
Nó càng bày tỏ tình yêu với em công khai thì sau này không lấy được em nó càng mất hết danh dự và trở nên lố bịch. Những người yêu nó thật lòng thì nó sẽ tự làm cho bạc để xa lìa.
Cho đến khi nó nợ nần chồng chất thì nó sẽ lao vào con đường kinh doanh để tìm kiếm tơ lụa, tự nó sẽ giết chính nó trên thương trường ". Xong rồi tôi với cô ấy chia tay, nhưng tình của tôi dành cho cô ấy rất nhiều và luôn đong đầy theo năm tháng. Tôi vẫn kìm nén lòng mình và chờ đợi cái ngày mà anh ta sẽ đại bại.
Lòng nung nấu muốn phục thù rửa hận đã qua lâu mà chưa thấy kết quả gì. Giây phút thật vô tình, tôi nhìn thấy anh ta tay trong tay với người tôi yêu đã khiến nỗi u uất trong lòng tôi thành nộ khí, tôi bệnh cả tuần liền chẳng ăn uống gì nổi, anh ta cố tình làm như vậy để khiến trái tim tôi tan nát thương tổn.
Tôi vừa buồn nhục ôm mối hận của Bắc Vương mà cũng sáng suốt như Vũ Trọng thì liền ngồi bật dậy cười sảng khoái như thấy được cơ hội nghìn thu trời ban, nhân sự đó tôi mới dùng kế "Giả Điên" để hòng qua mặt được Trịnh Tùng. Tôi đã mắng chửi gia đình cô ấy với lời lẽ rất khó nghe.
Điều đó càng làm cho kẻ địch của tôi khoái chí và làm cô ấy trở nên xa lìa tôi. Cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý mà ở bên cạnh anh ta, làm cho anh ta càng tin tưởng vào tình yêu thật vĩ đại này. Anh ta sẽ cười nhạo tôi và đi nói xấu tôi với tất cả bạn bè của anh ý nhằm làm tôi mất hết danh dự, không đáng mặt đàn ông, như kẻ đàn bà núp dưới đũng quần phụ nữ.
Người yêu tôi sẽ sỉ nhục tôi, nhưng tôi đã nhẫn nhục được đến giây phút đó rồi thì tuyệt nhiên đến chết tôi cũng chẳng hé môi để lộ kế sách dụng binh của mình cho địch thủ biết. Tôi chỉ sợ mình vì thương tâm quá đỗi mà chẳng còn chờ được ngày tận mắt chứng kiến kẻ thù lâm vào cảnh đại bại, phá sản nợ nần.
Tình giả cũng từ đó sẽ biến thành tình thật mà cô ấy cũng sẽ chẳng hề hay biết, tôi cũng biết rằng cô ấy sẽ thất tiết với anh ta từ đây.
Nhưng tôi sẽ không vì lời nói của anh ta sau này mà làm tổn thương đến cô ấy mà trái lại tôi càng yêu thương cô ấy nhiều thêm, bởi chẳng có mấy người con gái nào mà chấp nhận hy sinh bản thân để rửa thù báo nhục cho người họ yêu.
Cũng chẳng phải nhà binh pháp thạo dùng binh thì chẳng dám dùng Mỹ Nhân Kế để đối phó với kẻ địch lớn nhất của mình, lỡ may thù chẳng báo được mà người yêu cũng đánh mất thì dầu về đến suối vàng đâu còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông.
Quả nhiên ông trời có mắt, ông trời đã cho tôi một cơ hội để báo thù rửa mối hận năm xưa với Trịnh Tùng.
Theo như lời một số người tâm phúc của tôi trước đây cho biết thì vào dịp tết trung thu, Trịnh Tùng sẽ nghỉ việc ở Công ty Duy Tân để đi bán bánh chưng, bán Bảo hiểm nhân thọ nhằm kiếm tiền mua nhà, mua xe để rước người tôi yêu về làm vợ. Anh ta sẽ bỏ căn nhà nhỏ thân yêu của mình ở Đồng Ca để ở riêng.
Tôi mừng thầm trong bụng vì lần này anh ta đã tự hại chính anh ta rồi. Tôi vốn rất hiểu văn hóa người miền Nam.
Vào ngày trung thu người miền Nam họ không mua bánh chưng để cùng gia đình thưởng thức hương vị tết trung thu với gia đình như người xứ Bắc. Nên việc bán được chiếc bánh chưng vào ngày trung thu là điều hết sức khó khăn.
Nên sẽ chỉ có bạn bè của anh ta mới mua bánh chưng ủng hộ anh ta chứ chẳng ai khác nữa cả. Bạn của anh ta chủ yếu là giới văn nghệ sĩ thì việc bán mua sẽ không quen có khi lại thấy mình đang bị lợi dụng về tình cảm để làm ăn.
Anh ta lại là một người có quá nhiều cảm xúc và tâm hồn mơ mộng nên anh ta sẽ mắc rất nhiều sai lầm trong thương trường cho xem, anh ta càng vay mượn làm ăn thì anh ta càng thua lỗ nặng nề hơn bởi tính cách của anh ta không phù hợp để trở thành một doanh nhân.
Tôi nhận thấy những công việc mà anh ta làm đều chỉ mang tính chất tạm thời, không ổn định, không lương. Tôi được biết anh ta hiện vẫn đang còn nợ ngân hàng một khoản tiền lớn từ việc xuất bản tập sách, mua sắm trang thiết bị công nghệ để phục vụ cho việc biểu diễn.
Anh ta hoàn toàn không có một chỗ dựa nào vững chắc về tiềm lực kinh tế cả. Anh ta lại là một con người có tính cố chấp, làm việc theo cảm xúc, điều đó chỉ phù hợp với việc làm một nhà thơ, nhạc sĩ chứ kinh doanh thì chết chắc.
Vốn dĩ 5 năm qua anh ta có thể lạc quan yêu đời mà sống bởi anh ta sống an phận làm một nhà thơ, nhạc sĩ chẳng quan tâm đến tiền bạc. Nay bỏ thơ, nhạc để đi làm kinh tế thì tâm hồn sẽ chai sạn đi mất, mới thấy kinh tế chẳng dễ dàng gì nên sẽ sinh ra tiêu cực. Anh ta có hối hận muốn quay về cuộc sống ngày xưa thì đã muộn mất rồi.
Trịnh Tùng đã quá mạo hiểm khi lao vào thương trường để làm ăn lúc này. Việc hàng tháng, hàng quý ngân hàng sẽ gõ cửa đòi nợ anh ta là điều trước mắt có thể thấy rõ. Tiền nhà trọ, ăn uống hàng tháng khi anh ta ra ở riêng cũng đã hơn 2 triệu đồng mỗi tháng.
Tiền điện thoại, xăng xe, ăn uống với khách hàng đó là những khoản chi phí mà anh ta bắt buộc phải chi dùng. Tất cả những khoản chi phí này cần phải có một đòn bẩy kinh tế mới giúp anh ta được.
Con người ta thường chết vì lòng sĩ diện. Khi bạn chưa làm được gì thì đừng vội vàng khoe mẽ với xã hội để rồi tự đẩy mình lên đỉnh núi cao mà không biết rằng phía trước mặt một bước chân là tới suối vàng.
Tôi nhận thấy thời cơ đã đến rồi. Đến lúc tôi phải cho anh ta được nếm mùi vị của đau khổ ái tình là gì, nếm cái cảm giác mà chính anh ta đã gây ra cho tôi năm xưa. Sự căm phẫn mà anh ta dành cho tôi hôm nay cũng chính là nỗi căm phẫn ngày trước tôi vì anh ta mà phải nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng, còn anh ta thì vẫn mỉm cười!
Tôi nhìn anh ta với người con gái tôi yêu thương mà nước mắt rơi nghẹn uất trong lòng. Tôi với Trịnh Tùng đối diện nhau qua màn hình máy vi tính. Tôi xem anh ta là kẻ thù không đội trời chung. Tôi phải báo mối huyết hải thâm thù này!!!
Tôi sẽ viết thư này để gửi đến người tôi yêu. Và bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy để cả thế giới được biết tôi yêu cô ấy đến dường nào.
"Quỳnh Chi em ơi! Từ độ anh xa em đến nay đã mấy mùa trăng vằng vặc trôi qua. Đêm nào anh cũng lo lắng cho sự an nguy của em. Cảm ơn em đã giúp anh báo được mối thâm thù huyết hận này!
Em đã vì anh mà chịu nhiều khổ ải, tủi hờn. Anh chẳng biết kiếp này phải báo đáp cho em thế nào mới thỏa đáng. Anh cũng chẳng rõ nửa năm xa cách em, chẳng biết trong trái tim em còn giữ trọn tình anh hay đã phai nhạt rồi.
Nay công việc phục thù cũng đã xong, anh để cho em tự lựa chọn con đường em đi. Nếu như em còn tình cảm với anh thì em có thể trở về bên anh và mình cùng xây đắp hạnh phúc ngày mai. Anh vẫn dang rộng vòng tay để ôm em vào lòng như những thuở yêu ban đầu. Anh yêu em và nhớ em rất nhiều!
Nay Trịnh Tùng cũng đã biết em làm gián điệp do anh phái tới thì nó sẽ chẳng để em được yên ổn. Bạn bè của nó cũng đã biết rõ việc này nên em chẳng thể kết giao lại được nữa. Anh khuyên em hãy mau mắn rời xa để tránh sự phiền nhiễu.
Anh thì vẫn chờ đợi em ở nơi bí mật ngày xưa chúng mình hẹn hò tay trong tay. Anh sẽ trao em nụ hôn thật nồng nàn và ở bên cạnh em bù đắp những tháng ngày mà hai ta xa cách cho thỏa tình đắm say. Anh muốn được nghe hơi thở của em dồn dập trong vòng tay của anh thuở nào! Yêu em và mong em sẽ trở lại nơi ấy!"
Khi Trịnh Tùng nhận được lá thư này, anh ta đã phận nộ ghê gớm, mắng chửi tôi cho hả dạ hờn căm. Tôi vẫn chẳng hề nao núng, tiếp tục bút chiến với anh ta trên văn đàn theo dòng chảy cảm xúc cuồn cuộn của Trịnh Tùng.
Với hùng tài thao lược của mình lại thêm giỏi dùng binh pháp nên tôi đã khiến cho Trịnh Tùng phải chuốc lấy thất bại thảm hại nặng nề, đồng thời uy danh chấn bốn biển và đưa được người tôi yêu quay về bên cạnh tôi như thuở nào.
Mặc dù bạn bè của Trịnh Tùng đến gần 3 nghìn người, còn tôi chỉ đơn thương độc mã chiến đấu, dưới trướng chỉ có hai trăm bạn bè. Tôi lập ra Nam Vương, Đông Vương, Trung Vương, Tây Vương trên mạng xã hội để tiếp tục chiêu binh mãi mã.
Không kể già trẻ, nam nữ tôi đều thu nạp nhằm mở rộng thế lực của mình trên mạng xã hội để cùng Trịnh Tùng phân chia thiên hạ, báo mối quốc nhục năm nào. Nam Vương cải trang thành thiếu nữ xinh đẹp, đa cảm và làm nghề Tư Vấn Tâm Lý.
Đông Vương cải trang thành phụ nữ trung niên và làm nghề giáo viên. Trung Vương cải trang thành công tử nhà giàu, điển trai và thích tìm hiểu về văn hóa Nhật Bản. Tây Vương cải trang thành sinh viên xinh đẹp và yêu thích ca hát.
Ngoài ra còn một tên mật thám bí danh tôi dùng để trà trộn vào hàng ngũ bạn bè của Trịnh Tùng nhằm nắm rõ tình hình tin tức của đối phương hòng tìm cách đối địch. Nhờ nắm được chỗ cốt yếu của địch thủ mà tôi đã đánh bại địch thủ của mình liên tiếp nhiều phen. Người giỏi dùng binh pháp thì chẳng cậy thắng trận nhờ quân ít hay nhiều, chỉ dựa vào kế sách hay mà chiến thắng kẻ thù.
Tôi nhận thấy 3 nghìn người bạn của Trịnh Tùng tuy đông, hợp sức lại thì lớn lắm. Nhưng mỗi người đều có cái đầu riêng của họ nên Trịnh Tùng chẳng thể sai khiển. Vì vậy tôi đã khéo léo tấn công Trịnh Tùng về đường tình cảm trước tiên, chính điều đó khiến Trịnh Tùng không thể nào có được tinh thần đoàn kết của bạn bè để chống lại tôi.
Bởi xưa nay vì ái tình mà gây nên thù oán cá nhân thì chẳng ai trợ giúp cho cả. Trịnh Tùng đã kêu gọi khản giọng với mọi người là đừng kết bạn với tôi nữa nhưng đã chẳng thể nào ngăn cản được thì liền căm phẫn quay sang tôi mà dọa nạt, mắng chửi.
Tôi thấy Trịnh Tùng đau khổ, tuyệt vọng nhưng chiến tranh chẳng có chỗ cho lòng xót thương đâu. Đau khổ chừng ấy thì có cam gì mà khóc so với suốt 3 tháng ròng rã tôi phải nghiến răng chịu đựng đau khổ vì hắn.
Khi tôi trở lại văn đàn để bút chiến với Trịnh Tùng. Bấy giờ nhiều người đã nhắn tin, gọi điện hỏi chuyện tôi nhưng tôi tuyệt nhiên giữ im lặng không trả lời. Chính vì vậy chẳng ai có thể biết rõ được con người ngày nay của tôi đã đổi khác nhiêu phần.
Quỳnh Chi cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ của tôi đâu. Đầu tiên tôi sai Đông Vương bình luận thơ của bạn bè Trịnh Tùng để Trịnh Tùng tin rằng Đông Vương là người rất yêu thơ nên Trịnh Tùng sẽ kết bạn với Đông Vương, nhân đó mà nắm rõ được tình hình tin tức của Trịnh Tùng từ trước đến nay để viết bài công kích Trịnh Tùng.
Tôi vận dụng binh pháp cổ xưa sử dụng kế "Phao Chuyên Dẫn Ngọc" để gửi mấy bài viết nháp lên mạng nhằm kể tội Trịnh Trùng trước mặt dân chúng. Lại sai Đông Vương thông tin cho Trịnh Tùng hay bức thư tình của tôi gửi cho Quỳnh Chi để làm Kế Phản Gián khiến nội bộ Trịnh Tùng bất hòa với nhau.
Điều đó đã khiến Trịnh Tùng phẫn nộ ghê gớm, giữa Trịnh Tùng, Quỳnh Chi ... nảy ra mâu thuẫn buộc các vị học sĩ phải lên tiếng bào chữa cải chính cho Trịnh Tùng. Quỳnh Chi thì lòng mâu thuẫn chẳng biết đứng về phe nào, chẳng biết nên giúp người xưa hay người nay, điều đó càng làm Trịnh Tùng thêm rối loạn tinh thần.
Tiếp đó lại sai Đông Vương bình luận trên chính bài viết của tôi nhằm dẫn đường cho độc giả tìm đến nhà Trịnh Tùng, điều đó gây nên sức ép tâm lý vô hình khiến Trịnh Tùng ngộp thở. Khi tôi dấu mặt chẳng đề tên nên chẳng ai có thể biết, Trịnh Tùng căm tức mà nói tên tôi ra trước mặt bạn bè.
Vô hình chung ai cũng hiểu ra lời thanh minh của Trịnh Tùng trước mặt thiên hạ là giả dối, bởi chẳng phải giả dối thì làm sao lại biết tôi là kẻ chủ mưu đứng đằng sau trong khi trên mạng xã hội tôi chẳng để lại một dấu tích gì.
Đây là một cái tát vào mặt Trịnh Tùng khiến bạn bè của Trịnh Tùng hiểu ra sự thật, chỉ có Trịnh Tùng và phe cánh thân cận của mình vẫn còn mê muội đó thôi.
Tôi lại bày ra thuật tướng số để mê hoặc lung lạc bạn bè của Trịnh Tùng, còn khiến cho một học giả có tiếng bên phe cánh Trịnh Tùng tin rằng tôi giả thần giả quỷ để lừa bịp họ thì bậc học giả ấy càng ra sức mắng chửi tôi không tiếc sĩ diện của mình.
Còn bạn bè của Trịnh Tùng thì chẳng rõ thực hư cũng quay lại nhìn tướng mạo của Trịnh Tùng để đối chiếu soi xét, điều này đã khiến cho hàng ngũ bạn bè của Trịnh Tùng tự ngờ vực lẫn nhau. Tưởng rằng tôi đã chịu thua nhưng tôi lại dùng nhân nghĩa để chiến thắng kẻ địch hung hãn.
Tôi nói điều phải quấy cả về tình và về lý khiến bàn dân thiên hạ phải khâm phục, vị học giả ấy đành phải ngậm miệng chẳng nói được lời nào, vô hình chung lại còn bị mất hết cả thanh danh phẩm giá cao quý của mình.
Vị học giả ấy cho rằng thiên hạ đều đứng về phía vị học giả ấy, coi như lời mắng chửi tôi là thỏa lòng. Kỳ thực thật là mê muội lại hồ đồ hết sức. Lại chẳng biết trong số 3 nghìn bạn bè của Trịnh Tùng đủ mọi tầng lớp, họ đều là người tri thức cả, vậy nên họ sẽ tự nhận biết được điều phải quấy chứ.
Mặc khác tôi lại dùng kế "Thuyền Cỏ Mượn Tên" của Gia Cát Lượng để kéo thế lực từ bên ngoài đổ về trang nhà tôi. Chiếc thuyền của tôi mang tên "Cầu Hôn" chở bài viết của tôi với mục đích đi tìm ý trung nhân của đời mình, để hình ảnh của tôi trên con thuyền đó.
Tôi chia sẻ đến 44 nhóm mua bán, rao vặt trên mạng và nhờ họ tìm giúp người tôi yêu. Mỗi nhóm đến hàng trăm nghìn thành viên, điều đó đã khiến tên tuổi của tôi càng lan xa khó mà kiềm soát, khiến ai ai cũng đều biết đến khuôn mặt của tôi cả.
Đồng thời cũng chẳng rõ trong số ấy có bao nhiêu người đã ghé thăm trang nhà của tôi mà đọc toàn bộ các bài viết từ đầu đến cuối. Vị học giả kia lại chẳng biết rằng người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng.
Mọi chuyện quá rõ ràng rồi, trong cách đối nhân xử thế giao thiệp với mọi người tôi chẳng bạc, vây cớ sao họ bạo tàn hung hăng. Vị học giả ấy cũng nổi tiếng theo tôi theo cách mà học giả ấy đã cư xử với tôi.
Quỳnh Chi thì chính thức rút chân khỏi mạng xã hội để tránh bị cư dân mạng truy tìm, vị học giả kia chẳng nói năng chi cũng phải xóa hết những bài viết có nguy hại đến gia đình mình. Trịnh Tùng, Quỳnh Chi, vị học sĩ tài danh ba người họ tôi dụng binh khiến ai nấy phải lo cho thân mình tìm cách tháo chạy thì chẳng ai hơi sức đâu giúp được nhau nữa.
Kết cục Trịnh Tùng bị bỏ rơi và sau mười lăm ngày đêm miệt mài bút chiến đến khi băng đảng xã hội đen Nhật Bản hack trang nhà tôi thì cuộc chiến mới chấm dứt.
Trong cuộc chiến với Trịnh Tùng tôi đã giành thắng lợi tuyệt đối. Tôi đã tiêu hủy toàn bộ số tiền kiếm được từ việc bán bánh chưng cực khổ dịp tết trung thu này của Trịnh Tùng để kéo Trịnh Tùng vào cuộc chiến tình cảm của tôi bày ra.
Việc học hành của Trịnh Tùng bị bỏ bê. Không những vậy, tôi và người yêu cũ đã quay về tái hợp bên nhau càng thêm phần mặn nồng hơn trước. Nhờ ở bên cạnh Trịnh Tùng mà cô ấy đã ăn diện, điểm trang nên lại càng xinh đẹp nhiều hơn.
Còn từ nay sẽ chẳng có lời nói của ai mà có thể phá vỡ đi cuộc tình duyên này của tôi. Tôi phải cảm ơn Trịnh Tùng mới phải vì anh ta đã cho tôi hiểu ra rằng đến sau cùng Quỳnh Chi cũng vẫn là áp trại phu nhân đẹp nhất trong lòng tôi.
"Quỳnh Chi à .. Em đồng ý làm áp trại phu nhân của anh nhé ?!
Rồi cả thế giới này sẽ sớm biết đến tình yêu thiên trường địa cửu của anh dành cho em ngay thôi!"
NHÌN LẠI CHÍNH MÌNH VÀ THAY ĐỔI HÀNH VI
1. Tôi nghĩ ở nhà mà cũng chẳng được an, cha mẹ luôn mang đến một sự phiền toái. Tôi đau khổ quá và muốn đi đâu đó thật xa mãi mãi không trở về.
Khi đến một nơi thật xa, tôi làm việc cho một người chủ khác, tôi lại cảm thấy khó chịu khi người chủ đấy sai bảo, quát mắng tôi. Tôi lại nghỉ việc để tìm một công việc khác với người chủ mới hoặc muốn trở về nhà.
Nếu tôi chịu đựng tôi dần trở nên nhút nhát. Nếu tôi phản kháng, bày tỏ ý kiến chống đối thì tôi bị đuổi việc. Vì vậy tôi đã nghĩ cha mẹ, người chủ thuê tôi làm việc luôn Đúng. Và tôi quay lại .. tiếp tục .. tiếp tục làm việc để đạt được mục tiêu của mình.
2. Tôi cứ suy nghĩ mãi là nên hay không nên đưa tên tuổi cô ấy vào sách này. Tôi nửa muốn đưa cô ấy vào sách này vì tôi muốn cô ấy là người trân quý, tôi nửa không muốn vì tôi sợ cô ấy lại cho rằng tôi si mê cô ấy quá mà tỏ ra tự mãn phủ nhận tình cảm của cô ấy dành cho tôi.
Nếu cuốn sách của tôi không có tên của cô ấy thì cô ấy chắc sẽ rất buồn và thất vọng vì tôi, bởi tôi ham sự nổi tiếng mà quên cả sự đóng góp của cô ấy bao tháng ngày. Cô ấy sẽ nghĩ rằng trong tim tôi cô ấy chẳng có chỗ đứng nào cả.
Sưu tầm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)